Quân Thanh Dư cầm ô che trên đầu cả hai. Ô của thời đại này diện tích bề mặt rất lớn, lại rất nhẹ, cầm lên không hề cảm giác được chút nặng nề nào, cũng không bị gió thổi cho nghiêng ngả. Sau khi ngồi vào xe, ô còn tự động gập lại, nước mưa dính trên bề mặt cũng tự đổ vào trong hộp, không hề bắn ra sàn.
Phó Viễn Xuyên cầm lấy cái ô để một bên rồi khởi động chế độ tự lái của xe huyền phù. Chế độ tự lái dù gặp phải ngày mưa không nhìn rõ đường thì cũng có thể sử dụng lập trình để xác định đường đi, dựa vào hệ thống để tránh né phương tiện giao thông trên đường.
Quân Thanh Dư cầm tay Phó Viễn Xuyên, cậu lấy giấy giúp anh lau đi nước mưa dính trên tay, "Anh không hỏi sao em lại tự dưng muốn mở cửa hàng à?".
Phó Viễn Xuyên nắm ngược lại tay cá nhỏ mà mân mê, bình thản đáp: "Có gì cần hỏi chứ".
Quân Thanh Dư cong tay cọ vào lòng bàn tay anh, "Anh không có chút tò mò nào sao?".
"Không". Phó Viễn Xuyên nghĩ rồi nói tiếp: "Em muốn làm gì thì cứ làm, có tôi đây rồi".
Quân Thanh Dư khẽ chớp mắt, cậu chỉ tò mò phản ứng của Phó Viễn Xuyên, không ngờ lại nhận được một lời đảm bảo này. Giống như dung túng mặc cho cậu phá phách, dù có thế nào thì Phó Viễn Xuyên cũng đều sẽ giúp cậu thu dọn.
Quân Thanh Dư nở nụ cười, nghiêng đầu nói: "Em định dùng danh nghĩa của anh thông báo tin cửa hàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-nguoi-ca-nho-cua-lao-dai-tho-bao/2126980/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.