Phó Viễn Xuyên nghe cậu nói, ngón tay hơi khựng lại, cần câu còn đang quấn dây dở rơi thẳng xuống, anh vội đỡ lấy rồi đặt sang một bên.
Quân Thanh Dư thấy dáng vẻ luống cuống của anh, cười tít cả mắt mà hỏi: "Anh sao vậy? Câu được cá vui đến thế sao?".
"Vui lắm", Phó Viễn Xuyên khẽ đáp, có chút bất lực mà nhìn cá nhỏ. Anh giơ tay nắm lấy cái tay quấn dây câu của cá nhỏ, giúp cậu gỡ dây ra.
"Thật sao?", Quân Thanh Dư dựa lên vai anh, dáng vẻ vô tội chớp chớp mắt.
Phó Viễn Xuyên nắm lấy tay cá nhỏ rồi hôn nhẹ một cái, dỗ dành: "Ngoan nào".
Buộc xong lưỡi câu thì dùng phần đầu nhọn móc nhẹ lấy mồi câu, như vậy phần mồi câu sẽ mắc lấy lưỡi câu. Không có chuyện quăng cần câu hay động tác dư thừa gì, thả thẳng xuống, tiếp đó ngồi yên đợi là được.
Phần hải sản chế biến thừa trong quán được đổ thẳng xuống biển, cá bơi đến ăn, dần dà quanh khu này có rất nhiều cá bơi qua lại. Chẳng qua không biết có phải đám cá này ăn quen hải sản rồi hay không mà không hề có hứng thú gì với mồi câu. Móc câu thả xuống xong vẫn luôn không có động tĩnh gì, trôi nổi dập dềnh trên mặt nước.
Mặt nước rất lặng, thậm chí còn chẳng có sóng vỗ, Quân Thanh Dư cho rằng sẽ rất khó để câu được cá, "Nếu không câu được thì tối nay chúng ta ăn gì đây?".
Phó Viễn Xuyên di chuyển cần câu, thu dây lại xem. Mồi câu móc vào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-nguoi-ca-nho-cua-lao-dai-tho-bao/2126975/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.