Nhìn người cá nhỏ vẻ mặt tràn đầy vô tội, khóe miệng Phó Viễn Xuyên khẽ giương lên, anh cong ngón tay cọ lên má cậu, "Tôi với người cá nhỏ ở chung không giống mọi người, ý kiến của tôi không có giá trị tham khảo với ngài". 
Nguyên soái Todes nghĩ nghĩ, nói: "Có gì không giống chứ, mỗi ngày chẳng phải là mua đồ ăn ngon, mua đồ chơi cho người cá, còn người cá thì dùng linh lực giúp chúng ta điều trị thân thể, không phải đều chăm sóc như vậy sao?". Rất đơn điệu và nhàm chán, nhưng mỗi ngày thường đều là như vậy. Mọi người đều chăm sóc người cá như vậy, đều là duy trì quan hệ một bên chữa bệnh và một bên nuôi dưỡng. 
Phó Viễn Xuyên lắc đầu, hơi nhớ lại một ngày bình thường của mình và người cá nhỏ, hỏi: "Lúc ngài làm việc thì người cá làm gì?". 
Nguyên soái Todes hơi suy nghĩ một chút, lúc ông làm việc, người cá nhỏ đều không hề xuất hiện trong tầm nhìn của ông, nghĩ vậy thuận miệng đáp: "Người cá tự chơi một mình thôi". 
"Người cá của ngài từng hôn ngài chưa?". 
Nguyên soái Todes mở to mắt, hình như không thể hiểu nổi sao Phó Viễn Xuyên lại hỏi ra được câu này, "Hôn tôi? Ngài đừng đùa nữa, tôi còn chẳng dám để nó lại gần mặt mình kìa, tôi sợ nát mặt lắm". 
Phó Viễn Xuyên nói: "Ngài thấy đấy, phương thức sống chung vốn đã không giống nhau rồi". Không chỉ không giống nhau, mà còn hơi có cảm giác khác biệt một trời một vực. 
Phó Viễn Xuyên vẫn luôn thấy người cá nhỏ nhà mình tốt tính đến 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-nguoi-ca-nho-cua-lao-dai-tho-bao/1038029/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.