Nhìn người bị chăn che kín đang ngồi trên chân mình, vẻ mặt Phó Viễn Xuyên hơi là lạ. "Ui...", Quân Thanh Dư vẫn chưa phản ứng được có chuyện gì xảy ra, chỉ cảm thấy trước mắt tối đen, vèo một cái đã bị chăn bọc lại kín mít. Cũng may là không bị ngã, nhưng cảm giác cũng không phải đứng trên mặt đất mà giống như đang ngồi trên cái gì đó. Quân Thanh Dư yên vị lại xong mới tìm được một khe hở, thử vươn tay gạt ra, mở rộng tầm nhìn đang bị chăn che mất. Cậu chỉ lộ ra một đôi mắt, đang định thử kéo chăn ra thêm chút nữa thì đột nhiên ngẩng đầu lên, bốn mắt giao nhau với Phó Viễn Xuyên. Quân Thanh Dư chớp chớp mắt, nhìn Phó Viễn Xuyên, rồi lại nhìn khoảng cách giữa mình và anh. Bất chợt phát hiện ra vị trí sai sai, hình như cậu đang... trên chân Phó Viễn Xuyên? Mà Phó Viễn Xuyên thì đang đỡ lấy eo cậu, im lặng quan sát chút động tĩnh của cậu từ nãy giờ.
Quân Thanh Dư chậm rãi hạ mắt, tránh đi ánh nhìn của Phó Viễn Xuyên, cậu lí nhí nói: "V-Vô tình thôi". Cùng lúc đó cậu lại kéo chăn lên, tự bọc lại người mình. Nhưng trên chăn có nếp gấp không kéo thẳng lại được, Quân Thanh Dư dứt khoát dùng ngón tay đỡ lấy. Nhìn hành động lừa mình dối người quen thuộc này, Phó Viễn Xuyên giống như trông thấy người cá nhỏ của mình. Còn trong chăn, Quân Thanh Dư nhắm mắt lại, khóc không ra nước mắt. Lần này lại làm sao nữa đây? Quân Thanh Dư không tài nào hiểu nổi. Tại sao lần này biến thành người còn đột ngột hơn cả lần trước nữa chứ. Lần trước tốt xấu gì cũng là do cậu chủ động trao đổi linh lực với nước suối trong không gian, nhưng mà lần này... Chỉ là lúc nãy vừa quay đầu lại thấy Phó Viễn Xuyên đã dậy nên bị giật mình, linh lực bất giác bạo phát, hình như trong lúc vội vàng đã kíƈɦ ŧɦíƈɦ đến linh lực trong không gian, dẫn đến sự kết hợp giữa cả hai. Linh lực bạo phát chồng chất linh lực cũng có thể khiến cậu khôi phục lại hình người. Lúc trước còn tưởng rằng khôi phục hình người rất khó, giờ xem ra, có lẽ do cậu chưa tìm đúng cách thôi.
Quân Thanh Dư bị chăn quấn kín mít có hơi không thoải mái, nghĩ một lúc, cậu nói: "À thì... Ơ?". Lời còn chưa nói xong, Quân Thanh Dư cảm thấy thân hình hơi động. Phó Viễn Xuyên bế ngang cậu lên, bước đến bên giường đặt cậu ngồi xuống. Quân Thanh Dư kéo chăn thấp xuống một chút, thấy Phó Viễn Xuyên đang tìm quần áo cho cậu. Quần áo đặt riêng lúc trước vẫn chưa được gửi đến, quần áo dựa theo thân hình của người cá nhỏ thì hiển nhiên cậu không mặc vừa nổi. Bộ đồ vừa nãy đang mặc vì thân hình biến lớn mà bị rách, vải rách bị vứt vào thùng rác. Quần áo trong tủ được làm sạch định kì, không hề có kích cỡ Quân Thanh Dư có thể mặc. Phó Viễn Xuyên tìm một bộ đồ kích cỡ nhỏ một chút, đưa cho cậu rồi hỏi: "Tự mình mặc được chứ?". Lúc người cá nhỏ biến ra hai chân, mặc đồ khá là đơn giản, tròng thẳng lên người là xong. Ngược lại, quần áo cỡ lớn thì phiền phức hơn một chút, còn có khuy cài nữa.
"Được", Quân Thanh Dư chìa tay nhận lấy quần áo. Phó Viễn Xuyên thấy vậy thì đứng lên, bước ra khỏi phòng ngủ, "Cậu mặc quần áo vào trước đi, tôi ra ngoài xử lí chút chuyện, sẽ quay lại sớm thôi". "Ừm", Quân Thanh Dư vẫy tay với anh. Cửa đóng lại, Phó Viễn Xuyên dựa lưng lên cửa, trái tim trong lồng ngực đập không kiểm soát, nhắm mắt lại, thậm chí còn có thể nghe thấy tiếng "thình thịch" liên hồi. Quản gia đứng ở góc hành lang, nghi ngờ bước tới, lại thấy được Phó nguyên soái hình như hơi đỏ mặt? Quản gia hơi ngẩn người, khó hiểu mà hỏi: "Nguyên soái, ngài...?". Phó Viễn Xuyên giơ tay chặn lại lời quản gia, "Không sao, ông cứ làm việc của mình đi". "Vâng". Quản gia đi rồi Phó Viễn Xuyên vẫn đứng trước cửa đợi thêm một lúc, nhưng tâm trạng nhấp nhô không hề giảm đi một chút nào, đã thế, cứ nhắm mắt vào là anh lại nhìn thấy ánh mắt hoảng hốt sau khi biến thành người của người cá nhỏ. Một lúc sau, Phó Viễn Xuyên mở mắt, quay lưng bước đi. Trong phòng ngủ, Quân Thanh Dư mặc quần áo vào. Số đo của Phó Viễn Xuyên lớn hơn của cậu, nhìn là biết cái áo sơ mi này là cỡ nhỏ, nhưng mặc lên người cậu thì vẫn dài hơn rất nhiều. Quần không thể cứ thế mà xỏ thẳng vào, Quân Thanh Dư thử vài lần không được, trực tiếp từ bỏ, dù sao cứ siết lấy eo cậu cũng thấy khó chịu. Chỉ mặc một cái áo sơ mi vẫn ổn thôi, Quân Thanh Dư cúi đầu nhìn, vẫn che chắn rất là kỹ mà. Quân Thanh Dư ngồi bên mép giường, vịn tủ đầu giường chậm rãi đứng lên, dáng vẻ này lúc bước đi so với kích thước nhỏ bé của người cá nhỏ còn khó hơn một chút. Nhưng biến lại thành người rồi, cảm giác rất tuyệt. Lúc Quân Thanh Dư đứng lên, hình như trên đầu có cái gì đó hơi xê dịch. Cậu theo bản năng giơ tay lấy thứ đó xuống, hóa ra là dây chuyền đội đầu bị tuột, treo lủng lẳng trên đầu cậu. Cũng may móc cài không chặt, nếu không lúc cậu biến lớn đã bị đứt mất rồi. Lúc đó mà đứt tan tành hết cả thì chẳng thể sửa lại được nữa rồi. Quân Thanh Dư thử đeo sợi dây lên tay, kiểu dáng mảnh dài như này nếu vứt lung tung, lần sau có khi sẽ chẳng thể nào tìm lại được, đeo lên tay thì sẽ không bị rơi mất. Nhưng thứ này đeo bằng một tay thì hơi khó, Quân Thanh Dư vật lộn mãi vẫn chưa cài được. Đúng lúc này cậu nghe thấy tiếng mở cửa, ngẩng đầu lên thì quả nhiên thấy Phó Viễn Xuyên đi vào. Quân Thanh Dư nở nụ cười, nói: "Anh quay lại rồi". "Ừm", Phó Viễn Xuyên bước lại gần, nhìn thấy thứ trong tay cậu bèn hỏi: "Đang làm gì vậy?". Quân Thanh Dư vẫy vẫy sợi dây trong tay, nói: "Trang sức đội đầu bị rơi, tôi sợ làm mất nên định đeo nó lên tay". "Đưa tôi", Phó Viễn Xuyên nhận lấy sợi dây, "Chìa tay ra". Quân Thanh Dư xắn tay áo lên, chìa tay trái ra. Lúc đeo vòng sẽ khó tránh khỏi đụng chạm, nhiệt độ cơ thể của người cá nhỏ lúc nào cũng thấp, cảm giác chạm vào cực kì rõ ràng. Ngón tay Phó Viễn Xuyên hơi khựng lại, ngẩng đầu lên thấy người cá nhỏ đang chăm chú cúi xuống. Quân Thanh Dư cảm giác được tầm nhìn của anh, bèn hỏi: "Sao vậy?". "Không có gì", Phó Viễn Xuyên nhanh chóng đeo vòng vào. Làn da của người cá nhỏ rất trắng, lúc biến thành người cũng vẫn thế, màu sắc của trang sức đội đầu rất tôn da. Cổ tay nhỏ nhắn, một tay anh cũng có thể nắm trọn, năm ngón tay thon dài trắng trẻo hút mắt. Quân Thanh Dư lắc lắc tay, trang sức đội đầu dùng làm vòng tay, không rộng cũng không chặt mà vừa đúng, trông còn khá đẹp nữa. "Cá nhỏ, bữa trưa lát nữa...", Phó Viễn Xuyên đang nói, cúi đầu nhìn thấy đôi chân được áo sơ mi che đi một nửa thì đột nhiên im bặt. "Hửm?", Quân Thanh Dư vẫn đang đợi lời nói tiếp theo của anh, kết quả anh lại chẳng nói thêm gì. Phó Viễn Xuyên ho nhẹ một tiếng, gỡ cái chăn được gấp đặt trên giường, che lên chân cậu, anh hỏi: "Sao lại không mặc quần vào?". "Rộng quá", Quân Thanh Dư kéo chăn ra, đứng lên, tà áo hoàn toàn rũ xuống, "Anh xem đi, như này cũng được mà". Quần áo rộng mặc như đồ ngủ có vấn đề gì đâu nào. Hơi thở Phó Viễn Xuyên run rẩy, anh âm thầm che giấu đi, cầm lấy vòng tay thông minh đặt trên tủ đầu giường, nói: "Kích cỡ của tôi cậu mặc rộng, mua thêm mấy bộ nữa đi". Quân Thanh Dư không đứng được quá lâu, mới đứng một lúc đã lại ngồi xuống, "Mua quần áo sao? Không phải đã có hàng đặt riêng rồi à?". Thời gian cậu biến thành người rất ngắn, đâu cần mua quá nhiều đâu. "Hàng đó chậm lắm", vốn tưởng rằng từ lần trước biến thành người, trong thời gian ngắn sẽ không biến lại được nữa, nên mới đặt may riêng cùng một cửa hàng với anh. May tay toàn bộ không thể nào nhanh nổi, trước tiên cứ mua vài bộ kích thước khác đã. Phó Viễn Xuyên ngồi xuống mép giường, nói: "Chọn kiểu dáng cậu thích là được". Quân Thanh Dư tùy ý nhìn lướt vài cái, dù sao cũng là quần áo cần gấp, không cần đòi hỏi quá đẹp, cậu chỉ bừa vào một bộ, "Cái này đi". "Được". Sau khi nhấn mở, trang hiển thị chi tiết sản phẩm yêu cầu nhập số đo. Quân Thanh Dư liếc nhìn một cái, hỏi: "Cần đo kích cỡ sao?". Phó Viễn Xuyên đáp: "Không cần đâu, tôi biết rồi". Đặt hàng xong chỉ cần đợi giao đến là được, có người máy giao hàng, không cần mất nhiều thời gian đã giao đến cửa. Phó Viễn Xuyên đặt vòng tay thông minh xuống, nói: "Giờ nếu cậu muốn quay lại hình dạng người cá nhỏ, chỉ còn cách tiêu hết linh lực, đúng không?". Quân Thanh Dư gật đầu, "Ưm". Có lẽ có cách khác, chỉ là cậu vẫn chưa biết làm thế nào thôi. Câu trả lời này không hề nằm ngoài dự liệu của Phó Viễn Xuyên. Dù rằng dáng vẻ này của người cá nhỏ nếu bị người khác phát hiện thì rất nguy hiểm, nhưng Phó Viễn Xuyên không muốn để cậu tiêu tốn linh lực rồi biến trở về. Lần trước cạn kiệt linh lực, mấy ngày liền cậu đều mệt mỏi không có tinh thần. Phó Viễn Xuyên nói: "Người giúp việc trong nhà tôi cho nghỉ dài hạn rồi, toàn bộ cảnh báo trong biệt thự cũng được bật, rất an toàn". Quân Thanh Dư ngớ người, cậu định là sẽ ở lì trong phòng không đi đâu hết, không ngờ Phó Viễn Xuyên đã giúp cậu sắp xếp ổn thỏa rồi. Nhớ lại vừa rồi Phó Viễn Xuyên ra ngoài lâu như vậy, cậu nói: "Anh vừa ra ngoài là để xử lí chuyện này à?". Phó Viễn Xuyên ngập ngừng đáp: "... Đại loại vậy". Quân Thanh Dư lờ mờ cảm thấy trong lời nói của Phó Viễn Xuyên có ý gì đó, một tay cậu chống xuống giường, rướn người lại gần anh, trong mắt tràn đầy ý tinh nghịch, "Thật sao?". Khoảng cách có hơi gần quá. Ánh mắt Phó Viễn Xuyên miêu tả lại hàng mày đôi mắt của người cá nhỏ. Lúc là dáng vẻ người cá nhỏ đã rất đẹp rồi, sau khi biến lớn, ngũ quan không hề thay đổi quá nhiều, ngược lại, càng thêm tinh tế. Phó Viễn Xuyên giơ tay nâng lên lọn tóc trên má người cá nhỏ, "Lát nữa quần áo được gửi đến, xuống nhà ăn cơm đi". Cứ ở mãi trong phòng cũng chán, dù sao tầng dưới rất an toàn, đi lại nhiều cũng tốt. "Được", Quân Thanh Dư không có phản đối gì đối việc ăn cơm ở đâu. Chuyển phát nhanh của thời đại này toàn bộ đều do máy móc, công ty chuyển phát nhanh cao cấp còn có đường dây vận chuyển riêng trên không, hàng đưa đến nơi đều là do người máy giao tận tay. Chốt đơn xong chưa quá nửa tiếng là đã được gửi đến. Phó Viễn Xuyên xuống tầng nhận hàng, quần áo được khử khuẩn xong rồi mới mang lên. Quần áo sau khi được máy khử khuẩn mang theo mùi nắng ấm áp. Phó Viễn Xuyên đưa quần áo cho Quân Thanh Dư, "Thử xem có vừa người hay không". "Được". Quân Thanh Dư cởϊ áσ sơ mi ra, gấp lại để sang một bên, quần áo mới mua mặc lên cực kì vừa người. Ngay cả đồ lót Phó Viễn Xuyên cũng chuẩn bị đầy đủ. Thay quần áo xong, Quân Thanh Dư ngồi xuống mép giường, thấy Phó Viễn Xuyên thu dọn đồ gì đó ở bàn làm việc, bèn nói: "Tôi thay xong rồi". Nghe tiếng, Phó Viễn Xuyên tắt máy tính, bước lại gần. Anh giúp cậu cài hai cái khuy trên cùng, "Có chỗ nào không thoải mái không?". Quân Thanh Dư đáp: "Không, vẫn ổn". Vải quần áo rất là mềm mại. "Ừ, xuống nhà ăn cơm thôi", đang muốn dẫn người đi, đột nhiên phát hiện ra anh đã quên chuẩn bị giày dép cho cậu, trong phòng ngủ có trải thảm, nhưng dưới tầng thì không. Chân trần giẫm trên đất có thể sẽ bị lạnh, dù người cá nhỏ có khi còn chẳng để ý mấy chuyện này, nhưng anh không thể không để ý được. Quân Thanh Dư ngồi bên mép giường, thấy anh không nhúc nhích, ngẩng lên hỏi: "Sao vậy?". Phó Viễn Xuyên nói: "Tôi tìm dép đi trong nhà cho cậu". Dưới tầng hẳn là vẫn còn dép dự phòng. Nhưng Phó Viễn Xuyên ở đây quanh năm chẳng có mấy người đến làm khách, có người đến thì cũng không có ý thay dép, vậy nên chưa bao giờ chuẩn bị dép dùng một lần. Nếu là đôi mới... Phó Viễn Xuyên tìm một lượt, cuối cùng tìm được một đôi dép bông, bên trên còn có gắn tai thỏ. Hẳn là mua hàng trên mạng được tặng kèm, vì lông lá không phù hợp nên xếp một góc không dùng đến. Nhiệt độ hiện giờ đi đôi này là vừa đúng tầm. Thấy Phó Viễn Xuyên cầm theo dép đi trong nhà quay lại, Quân Thanh Dư không nhịn được mà bật cười, "Tôi thấy hôm nay anh cứ chạy đi chạy lại suốt ấy". So ra còn bận rộn hơn lúc bình thường làm việc, chẳng nghỉ ngơi được chút nào. Nhưng Phó Viễn Xuyên lại rất thích sự bận rộn này, cảm giác mua đồ cho người cá nhỏ rất thú vị. Anh đặt dép trước mặt người cá nhỏ, nói: "Chỉ có đôi này thôi, nếu đi thấy không hợp thì lát nữa lên mạng mua đôi khác". "Được rồi mà", Quân Thanh Dư thử một chút, kích cỡ vừa in, chỉ là nhìn bên ngoài là một đôi dép bông mềm đáng yêu, không phù hợp với tính cách của cậu. Rốt cuộc cũng coi như trang bị toàn thân cho người cá nhỏ xong, Phó Viễn Xuyên nói: "Đi thôi, xuống nhà ăn cơm". Quân Thanh Dư dang hai tay ra, nhìn Phó Viễn Xuyên, "Ôm". Nói xong, chính Quân Thanh Dư cũng ngẩn ngơ, lúc là người cá nhỏ đòi ôm thuận tay quá mà. "À thì...", Quân Thanh Dư đang định rụt tay lại, Phó Viễn Xuyên đã dựa sát lại, một tay đỡ eo cậu, một tay vòng qua đầu gối, nhẹ nhàng bế ngang người cá nhỏ lên. Ôm cực kì chắc chắn. Vẻ mặt Phó Viễn Xuyên vẫn như bình thường, không hề thấy người cá nhỏ lớn như vậy rồi còn đòi ôm thì có vấn đề gì, anh cúi đầu nhẹ giọng hỏi: "Xuống nhà bếp trước chứ?". Quân Thanh Dư cười tít cả mắt, vươn tay ôm lấy cổ Phó Viễn Xuyên, dựa sát lại cọ lên người anh, "Được~!". _____ *Chào nguyên soái, anh nghĩ sao về việc chốt đơn cho em một bộ keycap XDA 138 phím in dyesub hình mèo ạ? Em dám chắc nó rẻ hơn nhiều so với mấy bộ đồ anh đặt làm riêng cho cá nhỏ nhà mình đấy ạ :)
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]