Ban đêm sâu trong núi không thể nói là một nơi an toàn, các loại dã thú rắn độc rình rập ở mọi nơi tăm tối, chúng lẳng lặng chờ đợi con mồi yếu ớt dám bén mảng tới nơi này để vồ lấy.
Nhưng thứ chờ được lại là một bóng đen lướt đi như bay, rồi dần dần đi thẳng vào sâu trong rừng.
Mọi loại âm thanh cứ truyền vào trong tai, dần dần từ vài tiếng côn trùng thưa thớt trở nên dày đặc, gió thổi lá cây kêu sàn sàn cũng với âm thanh thứ gì đó cử động.
Dần dần Tiêu Bạch cảm thấy được có điều gì đó không thích hợp.
Lúc đầu theo nàng nghĩ, thân dân nếu nhốt Lâm Mông đang ngất xỉu thì cũng chỉ nhốt ở trong một góc hẻo lãnh ở thôn thôi.
Rốt cuộc ngay lúc một tiếng khóc quỷ dị vang lên, nàng không nhịn nổi nữa "Dừng một chút!"
Kỳ Cảnh cúi đầu nhìn con rắn hoa đốm đang lẽ lưới bò về phái hắn, nghe lời dừng lại.
Tiêu Bạch cảm thấy hắn không đi nữa mới tiếp tục nói "Ngươi bỏ ta xuống"
Con rắn kia màu nâu hoa đốm, đầu hình tam giác, ở sau đầu có một cái hoa văn màu đen, Kỳ Cảnh biết con rắn này, rắn hổ nâu đen, có kịch độc. Lúc này hắc mi phúc ca phát hiện cái thứ trước mặt đột nhiên từ trên trời bay xuống, theo bản năng nó bắt đầu cảnh giác, chậm rãi nâng nửa thân rắn lên, đầu lưỡi thường xuyên lè ra cũng đã phát ra âm thanh xì xì cảnh cáo.
Kỳ Cảnh nhìn con hắc mi phúc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-ngoc-ty-roi-he-voi-hoang-de/2081745/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.