Ban đêm sâu trong núi không thể nói là một nơi an toàn, các loại dã thú rắn độc rình rập ở mọi nơi tăm tối, chúng lẳng lặng chờ đợi con mồi yếu ớt dám bén mảng tới nơi này để vồ lấy.
Nhưng thứ chờ được lại là một bóng đen lướt đi như bay, rồi dần dần đi thẳng vào sâu trong rừng.
Mọi loại âm thanh cứ truyền vào trong tai, dần dần từ vài tiếng côn trùng thưa thớt trở nên dày đặc, gió thổi lá cây kêu sàn sàn cũng với âm thanh thứ gì đó cử động.
Dần dần Tiêu Bạch cảm thấy được có điều gì đó không thích hợp.
Lúc đầu theo nàng nghĩ, thân dân nếu nhốt Lâm Mông đang ngất xỉu thì cũng chỉ nhốt ở trong một góc hẻo lãnh ở thôn thôi.
Rốt cuộc ngay lúc một tiếng khóc quỷ dị vang lên, nàng không nhịn nổi nữa "Dừng một chút!"
Kỳ Cảnh cúi đầu nhìn con rắn hoa đốm đang lẽ lưới bò về phái hắn, nghe lời dừng lại.
Tiêu Bạch cảm thấy hắn không đi nữa mới tiếp tục nói "Ngươi bỏ ta xuống"
Con rắn kia màu nâu hoa đốm, đầu hình tam giác, ở sau đầu có một cái hoa văn màu đen, Kỳ Cảnh biết con rắn này, rắn hổ nâu đen, có kịch độc. Lúc này hắc mi phúc ca phát hiện cái thứ trước mặt đột nhiên từ trên trời bay xuống, theo bản năng nó bắt đầu cảnh giác, chậm rãi nâng nửa thân rắn lên, đầu lưỡi thường xuyên lè ra cũng đã phát ra âm thanh xì xì cảnh cáo.
Kỳ Cảnh nhìn con hắc mi phúc xà trước mặt, mắt nổi lên ý cười, có ý tốt hỏi một câu "Ngươi xác định, dừng ở chỗ này?"
Tiêu Bạch còn đang bận suy nghĩ hắn muốn chơi có chiêu gì, căn bản không nghe được âm thanh của rắn độc bên ngoài, mà lợi nói này của Kỳ Cảnh tràn đầy ác ý, ẩn trong đó còn có một tia hưng phấn mong chờ nhưng lại bị Tiêu Bạch tự động xem nhẹ đi.
Nàng chỉ cho rằng con đao hư đốn này đang muốn làm chuyện xấu lại bị nàng phát hiện, bị bại lộ trên đường mới cô ý kéo dài thời gian ngăn cản nàng.
Nghĩ tới đây, Tiêu Bạch cảm thấy càng sốt ruột, mắt thấy thời gian càng ngày càng trôi đi, đợi đến ban ngày chủy thủ này nhất định không có dương khí chống đỡ mà ngủ đi. Đến lúc đó nàng động cũng không động được thì đừng nói đến là đi tìm Lâm Mông, có khi xui xui lại bị người ta nhặt về chôn xuống đất.
Tiêu Bạch "Ngươi đừng kéo dài thời gian nữa, nhanh thả ta xuống đất"
Kỳ Cảnh nghe xong lời này gấp không chịu nổi nhanh chóng đặt cái túi xuống đấy, khi túi vừa rơi xuống, còn bị hắn cẩn thận điêu chỉnh góc độ. Tiếp theo không đợi Tiêu Bạch phải thúc giục đã chịu thương chịu khó tốt bụng cởi túi ra.
Từ lúc ở trong căn phòng kia đến bây giờ, hắn cũng đã dần dần thích ứng được trong thân hình chủy thủ này, cái chủy thủ này giống người ở chỗ tầm nhìn đều bị hạn chế, chỉ có thể nhìn về phía trước, sau tầm mắt thì đều là góc chết. Mà theo hắn quan sát khối ngọc tỷ này, biết được lúc ngọc tỷ này nói chuyện với hắn cũng chỉ có thể nhìn về một hướng.
Trên ngọc tỷ này khắc ngũ long xung quanh, năm cái đầu rồng được đặt ở năm chỗ khác nhau, có một con ở giữa bốn con còn lại, trong miệng ngậm long châu.
Cái hướng con rồng này nhìn chắc cũng là hướng Tiêu Bạch nhìn thấy.
Cho nên, khi túi bị mở ra, cái đầu rồng cao nhất vừa hay lại đối diện thẳng với hắc mi phúc xa đang dương thế tấn công.
Vì thế ngay cái nhìn đầu tiên Tiêu Bạch đã gặp phải cảnh tượng một con rắn độc bổ nhào vào mình.
Tiêu Bạch "???"
"!!!"
Tiêu Bạch run sợ, sắc mặt cũng trở nên trắng xanh, môi run run, nửa ngày cũng không nói được một câu hoàn chỉnh.
"Rắn, rắn, rắn ——"
Giờ phút này nàng cảm thấy máu trong người đều như đông cứng lại trong nháy mắt, não trống rỗng, quanh tai giờ phút này chỉ còn lại âm thanh "xì xì". Nếu là người thường nhìn thấy rắn độc, chắc chắn phản ứng đầu tiên sẽ là chạy trốn, nhưng nàng lại không giống thế, kể cả lúc này nàng không phải một cái ngọc tỷ không thể cử động, có chân để chạy nàng cũng không chạy được.
Thậm chí đến cử động cũng không làm được.
Nàng bị dạo choáng vàng đến mức một ký tức xa xôi đã bị quên đi cũng lại lần nữa được nhớ lại, một cảm giác lạnh ớn từ xương tủy tỏa ra.
Tiêu Bạch run cầm cập.
Nếu thân ngọc cũng có thể run thì có lẽ nàng đã sớm nứt vỡ rồi.
Từ nhỏ Tiêu Bạch đã từng bị rắn cắn, còn la một con rắn có độc tính cực mạnh, ngay lúc nàng bị cắn thì nọc độc cũng từ đó đi vào cơ thể nàng. May lúc đó nàng được phát hiện sớm nên được đưa đến bệnh viện cứu chữa. Nhưng xà độc quá mạnh, hơn nữa lúc đó nàng còn ở nông thôn, chờ đến khi tới bệnh viện thì nàng đã sớm hôn mê.
Bệnh viện thông báo bệnh tình nguy kịch, nàng được nằm ở phòng ICU*, quanh mũi lúc nào cũng ngửi được mùi thuốc sát trùng, tai vẫn luôn nghe được âm thanh tích tích của máy móc. Miệng nàng không thể nói, mắt thì không nhìn thấy gì, khi đó nàng chỉ cảm thấy lạnh, chung quanh rất lạnh, lạnh đến mức cả người nàng phải run lên.
Lần đó là lần nàng gần với cái chết nhất.
Từ đó về sau nàng rất rất sợ rắn, không chỉ có rắn, những con vật dài dài, trơn trượt máu lạnh, chỉ cần là những con vật giống rắn nàng đều sẽ sợ hãi.
Cho nên, đập vào mắt nàng là con rắn, nàng đã bị dọa đến ngơ ngác, trong miệng ngoài trừ lúc đầu còn có thể nói được một vài tiếng thì sau đó môi chỉ run rẩy, nửa tiếng cũng không thể nói ra.
Thậm chí nàng cũng đã quên mất, hiện tại mình không phải là một con người mà là một khối ngọc.
Một khối ngọc, đừng nói là rắn không cắn nàng, kể có nó thật sự cắn nàng một cái cũng chỉ làm nó gãy răng, hoàn toàn sẽ không tạo bất cứ vết thương nào cho nàng.
Nhưng nàng đã quên mất, bởi đã bị dọa ngơ ngác.
Tiếng thét chói tai không vang lên như trong tưởng tượng, mà là yên lặng, yên lặng kéo dại. Ngay lúc Kỳ Cảnh cho rằng Tiêu Bạch không sợ rắn động, trong lòng đang cảm thấy vô cùng thất vọng thì đột nhiên chút ý tới vầng sáng bên ngoài ngọc tỷ đang run lẩy bẩy.
Kỳ Cảnh ".........."
Thì ra không phải là không sợ, mà lại sợ tới mức không thể hét được nữa.
Hán nhìn cái vầng sáng sắp tiêu tán kia, mắt đột nhiên sáng lên.
Cho nên, có thể nhìn vào vầng sáng này để thấy được phản ứng của Tiêu Bạch đúng không.
Kỳ Cảnh có thói quen quan sát người khác, dù cho là kẻ nào thì mọi cử động biến hóa đều không thể trốn khỏi mắt hắn, nhưng ngọc tỷ này, một không biểu tình, hai không cử động, khi nói chuyện với nàng thường xuyên có một ít từ ngữ hắn không hiểu, cái này làm hắn như muốn phát điên.
Kỳ Cảnh rất chán ghét loại chuyện hắn không thể khống chết mọi thứ.
Nhưng hiện tại thì tốt rồi, nếu nàng bị dọa hay kích động thì vầng sáng bên ngoài ngọc tỷ sẽ thay đổi, hắn có thể thông qua nó để đoán ra ý nghĩ chân thật của người này.
Hoặc nói cách khác, trước nay hắn đều không tin Tiêu Bạch, hơn nữa còn luôn phòng bị nàng.
Ba ngày trước hắn vẫn luôn đọc nhưng hiện trượng thần quái được miêu tả trong sách, trước nay đều không nói yêu quái là một thứ lương thiện.
Yêu, giảo hoạt, tham lam, rất giỏi ngụy trang.
Đặc biệt là loại yêu nữ ham mê nam tử nhân loại
Không khéo, tiểu yêu quái ngọc tỷ đột nhiên xuất hiện này là một yêu nữ. Kể cả nàng không thể nhúc nhích, hơn nữa nhìn còn rất vụng về.
Hiện tại, tiểu yêu vụng về này bị một con rắn dọa đến choáng váng, vầng sáng trên người run run sắp sửa biến mất.
Kỳ Cảnh quay đầu đi, nhìn con rắn đầu hoa đốm vẫn ngẩng cao như cũ dưới ánh trăng, hắn đột nhiên cảm thấy con rắn này vô cùng chướng mắt, vừa mới muốn trêu ngươi, giờ phút này lại cảm thấy đần độn vô vị.
Xem người kia sợ hãi thì vui nhưng lại dọa ngốc luôn thì không tốt, tiểu yêu này sao lại vụng về như thế chứ.
Hắc mi phúc xà kia to bằng một cánh tay người công nhân, độc tính thì mạnh, ngày ngủ đêm ra, tại đỉnh núi này hầu như không có sinh vật có can đảm dám trêu chọc nó. Mọi con vật nó nhìn thấy, không phải bị nó nuốt vào bụng thì sẽ là co giò chạy nhanh. Đây là lần đầu tiên nó thấy một thứ gì đó không sợ mình.
Nó muốn bổ nhào lên cắn nhưng bản năng lại nói cho nó biết, hai thứ đồ vật này không có một chút độ ấm nào, không thể ăn Không phải đồ vật sống mà có thể động, một ý nghĩ này làm nó nhất thời không phản ứng kịp.
Mà đối mắt với thứ đồ không biết, bản năng nó luôn luôn đề cao cảnh giác. Hơn nữa còn cái thứ treo giữa không trung kia cho nó một loại cảm giác vô cùng nguy hiểm.
Đột nhiên, động vật máu lạnh như nó lại cảm thấy tầm mắt của kẻ săn mồi đang theo dõi mình, cảm giác sợ hãi lập tức đánh úp lại, mọi làm lảm xúc khiến vảy của nó xòe ra toàn bộ, bày ra mười phần phòng ngự.
Ngay lúc nó thấy đồ vật kia bay tới, toàn bộ tầm mắt như quay cuồng, một dòng máu rắn ấm áp phun ra tung tóe, có vài giọt bắn lên ngọc tỷ trắng tinh.
Kỳ Cảnh thì lại không dính một giọt máu nào, hắn quay lại nhìn trên ngọc tỷ tuyết trắng lại dính vết máu mà nhíu mày.
Chậc, sớm biết thế đã chém con rắn kia luôn rồi.
Máu ấm, mùi nước sát trùng trong trí nhớ dần dần loãng đi mà thay thế bằng mùi tanh của máu.
Tiêu Bạch vẫn còn run, nhưng nàng bị mùi máu với rắn độc đã bị chém kích thích, dần dần lấy lại ý thức, suy nghĩ trở về, ánh mắt cũng đã có tiêu cự.
Con rắn độc làm nàng sợ đến mức không còn là chính mình giờ phút này đã bị chém đầu, thân rắn vẫn còn vặn vẹo, máu tươi cứ trào ra khỏi chỗ bị đứt gãy làm cho mặt cỏ xung quanh nhuộm thành màu đỏ.
Cái con rắn độc này sẽ không bao giờ còn nguy hiểm nữa.
Tiêu Bạch ngơ ngác nhìn con rắn độc dưới mặt đất, nhớ tới cái gì đó, lại quay đầu nhìn chủy thủ đang lơ lửng bên cạnh, vẫn đen đen như cũ, nhưng lại làm đôi mắt Tiêu Bạch dần dần sáng lên.
Tuy theo quán tính vẫn còn run rẩy nhưng nàng đã không còn sợ nữa.
Cái kí ức kia cứ luôn quanh quẩn ám ảnh tuổi thơ nàng, đêm tối mơ đến còn bị bóng đè nhưng bây giờ hình như lại cảm thấy nó cũng không đáng sợ đến mấy. Lúc đó dù nàng có chạy như nào vẫn không thể trốn khỏi con rắn đấy, nhưng hiện giờ thân thể xấu xí của nó vặn vẹo chết trước mặt nàng.
Mà tất cả moi thứ này đều do tiểu đao làm.
À, không đúng, nó nói nó tên Tô Cảnh.
Nó đúng là một người tốt, yêu tốt.
Nàng biết ngay là mắt nhìn người của nàng sẽ không sai mà, ngay từ đầu nàng đã biết yêu này chắc chắn là yêu tốt, ờ còn lúc ở nhà cỏ chắc chắn đã có hiểu lầm gì đó! Thật ra nàng tự giải thích rất siêu, cũng như Tô Cảnh đã nói từ trước, bọn họ chẳng qua chỉ mới quen biết, phòng bị với người kia cũng là điều có thể hiểu được. Có yêu cầu khi giúp đỡ người khác cũng là điều đương nhiên, nàng cũng không thể bắt mọi người đều phải làm thánh phụ, làm việc tốt không cần báo đáp.
Nghĩ đi nghĩ lại cẩn thận, Tiêu Bạch mới trở lại bình thường, đây chắc chắn là hiểu lầm.
Xem ra là nàng hẹp hòi rồi.
Kỳ Cảnh đứng ở một bên lẳng lặng nhìn, hắn thấy vầng sáng bên ngoài ngọc tỷ dần dần xuất hiện, không chỉ có thế, vầng sáng này còn bắt đầu đong đưa, nhảy tưng tưng lên.
Kỳ Cảnh nhăn mày, theo đó là vài phần nghiền ngẫm, đây là như thế nào? Vui sướng à?
Đây là coi hắn thành ân nhân cứu mạng à?
Quả nhiên, ngay sau đó trong đầu hắn đã xuất hiện giọng nói của Tiêu Bạch "Ân nhân, ngươi chính là ân nhân của ta!"
Giọng nói kích động đến mức có chút chói tai "Ta đúng là chó cắn Lữ Động Tân, không biết nhìn người, ta lại dám hiểu nhầm ngươi không phải là một tiểu đao tốt. Bây giờ xem ra là mắt ta mù mà, ngươi chính là một tiểu đao rất tốt, rất rất tốt"
Lúc này nhìn Tiêu Bạch từ trong mắt chủy thủ, bên ngoài dần dần xuất hiện một vòng kim quang.
Rõ ràng là cố tình khích lệ khiến khóe miệng Kỳ Cảnh run run "Sau này cấm ngươi nói hai từ kia"
Tiêu Bạch nghi hoặc nói "Hai từ nào" Là do sự cảm kích của nàng chưa đủ sao?
Kỳ Cảnh bất đắc dĩ, cắn răng nói "Tiểu đao!"
Hắn vừa nói hai từ này vừa nghiến răng.
Tiêu Bạch khói hiểu "Nhưng ngươi là tiểu đao là thật mà"
Kỳ Cảnh "Ta không thích"
"Vậy được rồi" Tiêu Bạch tỏ vẻ mình đã hiểu.
"Vậy, Tô Cảnh"
Nghe thấy nàng gọi cái tên này, thân đao Kỳ Cảnh treo giữa hơi dừng một chút.
Trong màn đêm quá tối, chỉ sợ đến hắn cũng không thể nhận ra.
Nửa ngày, hắn mới nhàn nhạt đáp lại:
"Ừ"