Cô nhận lấy đường đỏ từ tay Khương Điềm, rắc một chút vào nồi cháo ngô, nhẹ nhàng quấy, nguyên bản vẫn là màu vàng, lập tức biến thành nâu, tuy rằng có màu nâu, thế nhưng lại tỏa chút hương thơm của đường. Mùi hương như vậy càng thêm hấp dẫn lòng người, Đại Hổ Nhị Hổ tuy rằng không được tiểu thẩm cho ăn, bất quá vẫn ngồi xổm xuống, yên lặng nuốt nước miếng, nhìn. Động tác của Tô Tiểu Mạch thành thạo hơn so với Khương Điềm Điềm, cô rất nhanh liền nấu xong cháo ngô, mặc dù tay nghề Khương Điềm Điềm không được tốt lắm, may là nấu nhiều, tuy rằng nồi cháo bị khét, nhưng múc ra vừa đủ một chén. Song đáy nồi có một lớp cháo ngô khét thơm ngọt ngào. Tô Tiểu Mạch cầm chén đưa cho Khương Điềm Điềm, Khương Điềm Điềm đối đãi với nữ chính tốt hơn hẳn so với hai đứa nhóc, cô chớp mắt to hỏi: "Ngũ tẩu có muốn nếm thử một chút không?" Tô Tiểu Mạch nhìn bộ dáng dễ thương này của cô, lại nhớ đến hình ảnh lúc nãy cô bảo vệ đồ ăn, khẽ nhếch khóe miệng, lắc đầu: "Tẩu ở nhà ăn no rồi." Đại Hổ bình thường ở nhà được sủng ái nhiều nhất, nên lá gan cũng lớn, lập tức nói: "Tiểu thẩm bất công, cho Ngũ thẩm ăn, không cho tụi con ăn." Khương Điềm Điềm thẳng thắn đáp trả hắn: "Ngũ thẩm con lúc trưa giúp ta dọn nhà, vừa rồi lại giúp ta nấu cơm, hai đứa thì làm gì?" Đại Hổ Nhị Hổ: "..." Hai đứa nhỏ suy nghĩ một chút, Đại Hổ liền nhớ tới, nhanh nhảu đáp: "Tụi con giúp người kiếm củi nha." Khương Điềm Điềm: "Cái này chính là bà nội hai đứa bảo làm! Cùng ta có liên quan gì?" Đại Hổ: "... hình như, rất đúng nga." Nhị Hổ gật đầu: "Thẩm nói đúng nha, là nội bảo làm!" Hai người nghĩ đến đây, đều cảm thấy mình thật sự không ra gì, cũng không còn mặt mũi năn nỉ, cả người đều rũ xuống. Sầu nga, việc trong nhà tiểu thẩm, bọn họ chưa làm được gì. Khương Điềm Điềm nhanh mồm nhanh miệng chiến thắng hai bạn nhỏ, hoàn toàn không có nữa điểm ngại ngùng, ngược lại vui vẻ húp cháo. Này! Thật sự là quá ngon rồi! Cô chưa bao giờ nghĩ tới thì ra cháo ngô bỏ thêm đường đỏ lại ngon như vậy! Khương Điềm Điềm thấy cho dù uống qua nhiều món đắt tiền hơn cũng không ngon bằng món này! Đây mới là mỹ vị nhân gian. Quả nhiên là nữ chủ, cho dù là nguyên liệu đơn giản, cũng sẽ nấu ra được hương vị ngon như vậy? Khương Điềm Điềm cảm thấy mỹ mãn húp cháo, thì thấy Tô Tiểu Mạch dùng thìa cạy phần bị cháy lên. Cô hỏi: "Vì sao lại không dùng nước trực tiếp rửa nha?" Tô Tiểu Mạch bất ngờ quay đầu lại, mang theo ánh mắt không thể tưởng tượng nổi nhìn Khương Điềm Điềm. Ánh mắt này nhìn lâu đến nổi làm Khương Điềm Điềm chột dạ, cô nhanh chóng múc thêm muỗng cháo an ủi tâm hồn nhỏ bé, thấp giọng hỏi: "Em nói sai gì sao?" Tô Tiểu Mạch trầm mặc một chút, nói: "Cháo cháy có thể ăn, còn bỏ thêm đường, khẳng định ăn rất ngon." Khương Điềm Điềm: "!!!" Nguyên lai, đây là cháo cháy (cơm cháy) trong truyền thuyết? (lạy chị, chị sung sướng quá rầu) ( ╹▽╹) Cô lập tức: "Tẩu cho em ăn thử một miếng." Tô Tiểu Mạch đưa cho cô một miếng nhỏ, Khương Điềm Điềm một ngụm cắn xuống, Ôi... Cứng quá. Đại khái là bởi vì miếng cháy dính vào đáy nồi, cho nên có mùi thơm ngọt ngào của đường, còn có chút vị hồ lô, nhưng quả thật ăn rất ngon. Khương Điềm Điềm chậm rãi nhai nhai, hơn nữa ngày, tâm nói này tuy rằng ăn ngon, nhưng không phải không có khuyết điểm, nhai quá mệt nga. Cô cảm thấy quai hàm của mình mỏi nhừ. "Tiểu thẩm, thẩm, người có việc gì cần làm không? Để tụi con làm cho." Đại Hổ thật sự thèm không chịu nổi, nghĩ nghĩ, liền chủ động hỏi. Khương Điềm Điềm quay đầu lại, chỉ thấy hai tiểu tử kia giống như chó con, đôi mắt tha thiết nhìn cô. Khương Điềm Điềm: "Đừng nhìn thẩm, không cho đâu, ta là Điềm ý chí sắt đá!" Hai con chó nhỏ nghe vậy, ủ rũ cúi đầu. Khương Điềm Điềm tiếp tục ăn, đột nhiên, cô tựa hồ nghĩ tới cái gì, nói: "Cũng không phải không có." Hai đứa nhỏ lập tức ngẩng đầu, đôi mắt trong suốt nhìn về phía Khương Điềm Điềm, Khương Điềm Điềm: "Chờ một chút nấu nước nóng, mặt khác hôm sau kiếm thêm củi cho thẩm." "Có thể có thể!" Khương Điềm Điềm cười hì hì: "Vậy đồng ý rồi nha." Cô lôi kéo cánh tay Tô Tiểu Mạch như thể trước giờ rất thân thiết, nói: "Ngũ tẩu, em uống cháo rồi. Còn lại miếng cháy, hay tẩu với bọn Đại Hổ chia nhau ăn đi?" Cô vui vẻ: "Thừa dịp còn nóng ăn mới ngon a!" Nghe như vậy, hai tiểu tử lập tức điên cuồng gật đầu. Tô Tiểu Mạch bây giờ rốt cuộc không phải là Tô Tiểu Mạch kiếp trước, cô suy nghĩ một chút, nói: "Được rồi." Cô đem miếng cháy chia làm ba khối, ba người ngồi trên băng ghế, cùng nhau gặm. Khương Điềm Điềm: "Cháo này thực sự rất ngon, Ngũ tẩu, tay nghề của tẩu thật sự quá tốt!" Khương Điềm Điềm: "Ngũ tẩu, tẩu nói Ngự trù cổ đại, có phải hay không cũng có tay nghề như tẩu ah?" Khương Điềm Điềm: "Rất rất ngon, mùi thơm ngào ngạt, ngọt nhưng không ngấy, thật sự tuyệt vời." Khương Điềm Điềm: "Ngũ tẩu, tẩu nói, thần tiên ăn cái gì nha, tay nghề có tốt giống tẩu không nhỉ, em cảm thấy chắc không có..." Khương Điềm Điềm: "Ngũ tẩu..." (sợ thực sự:))) Tô Tiểu Mạch rốt cục nhịn không được, cô vội vàng nói: "Cô không cần thổi phồng tẩu đâu." Từ nhỏ đến lớn, chưa từng có người khích lệ cô, cho dù là kiếp trước, cô làm qua rất nhiều công việc, thời điểm đó cũng có rất ít người khen cô tốt. Chỉ là bây giờ, Tô Tiểu Mạch cảm thấy mình trong miệng Khương Điềm Điềm quả thật không khác gì thần tiên. Cô có chút ngượng ngùng, kìm nén niềm vui sướng, nói: "Cô cảm thấy ăn ngon là được, kỳ thật không có gì." Khương Điềm Điềm lập tức ngay thẳng nói: "Ai nói không có gì nha! Tuy em rất có tài nấu ăn, nhưng còn không tốt bằng một ngón của tẩu đâu! Tẩu nấu thực sự rất ngon, cháo nấu rất tốt. Miếng cháy ăn cũng ngon nữa! Bằng không tẩu hỏi hai tiểu tử kia xem, hai đứa nói, ở nhà có miếng cháy ăn ngon như vậy không?" Đại Hổ, Nhị Hổ điên cuồng lắc đầu, thành thực nói: "Không có! Một chút cũng không có!" Miếng cháy ở nhà cũng thơm, chỉ là, không ngọt nha! Miếng cháy này ngọt, ăn ngon cực! Khương Điềm Điềm: "Tẩu xem, trẻ con không biết nói dối! Tay nghề của tẩu chính là tốt lắm!" Tô Tiểu Mạch chần chờ một chút, nói: "Tôi thật sự tốt như vậy?" Khương Điềm Điềm cùng hai đứa nhỏ lập tức nghiêm túc gật đầu, trăm miệng một lời: "Tốt lắm!" Từ lúc xuyên về tới nay, Tô Tiểu Mạch cô lần đầu tiên nở một nụ cười thật lòng. Hóa ra, cô không phải là không có gì tốt! (edit hơi sượng nhưng ch biết thay câu nào cho hết sượng, m.ng help mị với) Cô nhìn thoáng qua tiểu cô nương ở bên cạnh, trong lòng giống như có chút hiểm được, vì cái gì mà bà bà lại yêu thích Khương Điềm Điềm. Kỳ thật, cũng không hẳn là vì phòng ở đi? Cô thật ra, rất đáng yêu! Tô Tiểu Mạch cúi xuống, nói: "Về sau tẩu...làm món khác, cho cô ăn thử một chút." Khương Điềm Điềm thiếu chút nữa nhảy cẩn lên, siêu vui sướng, cô trả lời vang dội: "Tốt!" Buổi tối thứ nhất ở chung của bốn người, lớn lớn nhỏ nhỏ, đều tỏ vẻ thập phần mỹ mãn. Đại Hổ cùng Nhị Hổ ăn miếng cháy, hai đứa hợp lực giúp Khương Điềm Điềm nấu nước nóng, Khương Điềm Điềm thong thả lấy nước ngâm chân, rửa mặt xong lại đánh răng, cuối cùng thoa kem bảo vệ da cùng kem con sò(1),đốt hương rồi trèo lên giường ngủ. Kem con sò(1): lướt đến cuối để biết thêm chi tiết. (◠‿・)—☆ Loại cảm giác có người hầu hạ, thật sự quá sướng rồi. Đại Hổ cùng Nhị Hổ tiểu nam hài đối với việc hưởng thụ không quá thích thú, cả hai đều không thích ngâm chân, mắt thấy không cần bọn họ đổ nước, trực tiếp đi vào tây phòng nằm xuống. Tuy rằng thay đổi chỗ ngủ, có điều hai người đều cảm thấy vô cùng thích thú. Miếng cháy, thật sự là ăn quá ngon. Cả hai vui vẻ rạo rực mà chìm vào giấc ngủ, còn Tô Tiểu Mạch đổ nước xong kiểm tra kỹ cửa rồi mới đi ngủ. Cô mới vừa nằm xuống, liền cảm giác được Khương Điềm Điềm đã nằm yên thở nhẹ, không nghĩ tới, nha đầu này lại vừa dính gối liền ngủ mất. Cô nhìn trần nhà, nghe âm thanh mưa rơi ngoài cửa, lại có chút không ngủ được. Cũng không phải chỉ hôm nay không ngủ được, kỳ thật cô bị mất ngủ đã lâu, suy nghĩ miên man không biết rốt cuộc bản thân mình muốn thế nào. Vừa muốn dẫn dắt Trần gia đến ngày tháng tốt lành, vừa muốn báo thù, lại muốn mau chóng gặp được nam nhân Trần Thanh Bắc của mình. Trần Thanh Bắc phải đến lễ tết mới quay về, trong thời gian ngắn không quay về được, cô cũng không thể tùy tiện đi tìm người, sợ đi cũng không thể tìm được chồng. Chưa nói tới tên nam nhân mơ ước cô, không biết bây giờ đang chui rúc trong xó xỉnh nào. Cho nên muốn báo thù cũng không thể tìm thấy người. Thậm chí muốn phấn đấu được ngày tháng tốt lành, Tô Tiểu Mạch cũng chưa biết làm thế nào. Cô sống cả đời, chỉ là một người bình thường, hiện tại có khác, chẳng qua có bàn tay vàng biết trước tương lai phát triển của hai mươi năm sau thôi. Lăn qua lộn lại, cô càng không ngủ được, nhưng cũng không sao, cô mất ngủ quen rồi, đời trước mất ngủ hai mươi năm, sống lại cũng như thế. Đại khái là do thói quen đi. "Chân gà, ăn ngon... cháo ngô, ăn ngon... Miếng cháy..." (chán Nu9 quá đi kk) Đột nhiên, Tô Tiểu Mạch chợt nghe thấy âm thanh lãm nhảm của ai đó, cô quay đầu nhìn, liền nhìn thấy Khương Điềm Điềm ngủ say sưa, miệng còn nhắc đến đồ ăn. Tựa hồ mười phần yêu thích tay nghề nấu ăn của cô. Khoan đã, Tô Tiểu Mạch đột ngột ngồi dậy, cẩn thận suy tư, dần dần rõ ràng. Tuy rằng, cô không hoàn toàn tự tin khảng định, nhưng mà kiếp trước, cô làm việc ở nhiều tiệm cơm lớn nhỏ suốt mười mấy năm, chính là mười mấy năm thời gian tay nghề có kém, thì so với những người khác vẫn tốt hơn gấp trăm ngàn lần. Từ khi sống lại, cô vẫn mơ hồ. Thật là, có cái gì mà phải mơ hồ! Cô còn có thể sống lại, thì chẳng có cái gì là không thể! Tô Tiểu Mạch, ngươi có thể! Đêm mưa xuân qua đi, Khương Điềm Điềm ngủ đến thỏa mãn, sáng sớm tỉnh lại, ngoài cửa sổ mưa vẫn rơi TÍ TÁCH. Khương Điềm Điềm ngáp một cái, ngọ ngậy mặc quần áo. Trong những ngày mưa như thế này, nằm trong chăn ngủ mà không phải làm gì là sảng khoái nhất. "Điềm Điềm cô dậy a!" Tô Tiểu Mạch xốc lên rèm cỏ bước vào, Điềm Điềm sửng sốt, lập tức phản ứng lại. Nga, tối qua nữ chủ và hai đứa cháu qua ở với cô nha, cô dụi mắt, nói: "Tẩu dậy thật sớm." Tô Tiểu Mạch: "Tẩu thấy phòng bếp còn khoai lang, liền nấu cháo khoai lang, ở trong nồi còn nóng, chút nữa cô nhớ ra ăn." Cuối cùng còn nhắn nhủ: "Tẩu đi về đây." Khương Điềm Điềm: "Nga? Nga!" Mới dậy sớm cô còn chút mơ hồ, chờ cô phản ứng lại, Tô Tiểu Mạch đã dẫn hai đứa nhỏ chạy vọt dưới mưa, ra cửa. Khương Điềm Điềm: "... Thật nhanh nga." Cô mặc quần áo đứng dậy, nhìn vào nồi, quả thật là có cháo khoai lang. Thế nhưng cháo khoai lang và khoai lang nướng rất khác nhau, ngược lại có chút giống cháo ngô tối qua, không lỏng mà đặc, sền sệt. (Khoan, tự nhiên QQ edit tới đây mới để ý, nhà Nu9 không có TOILET) ʘ‿ʘ Nhìn vào là muốn ăn ngay!!! Khương Điềm Điềm vui vẻ rạo rực múc một chén đầy, tuy rằng không nêm thêm gia vị gì, nhưng tay nghề Tô Tiểu Mạch, thật sự tốt lắm, ăn siêu ngon. Khương Điềm Điềm vui vẻ ăn điểm tâm, cảm thấy mỹ mãn vỗ bụng, món ngon như vậy, nếu mỗi ngày có người làm thì càng tốt. Bất quá, Tô Tiểu Mạch vì sao phải nấu bữa sáng cho cô? Khương Điềm Điềm nháy mắt có chút mê mang. Có điều, cô cũng không phải là người thích chấp nhất với điều nhỏ nhặt. Một giây sau, Khương Điềm Điềm liền vỗ chân: "Đi theo nữ chủ! Có đồ ăn ngon, quan tâm nhiều làm gì ah!" Cô xem trong nồi còn hơn nữa bát cháo khoai lang, quyết đoán đem múc ra, miệng lảm nhảm: "Chờ chút kêu tiểu Phong ca ca lại đây ăn." Đại khái bởi vì tối qua mưa to, nên sáng nay mưa không ngừng, nhưng cũng không còn to nữa. Thời tiết như vậy, Khương Điềm Điềm muốn làm biếng, nhưng đời không cho phép. Mưa nhỏ thế này, cả thôn đều làm việc. Đương nhiên, cô ở chuồng heo, cho dù mưa to, cô vẫn phải làm việc, đây là phần công việc để chấm công của cô. Khương Điềm Điềm mặc tốt áo tơi, còn chưa kịp ra cửa đã thấy Trần Thanh Phong lại lủi qua đây, hắn chạy tựa như thỏ, thật mau. Tiểu tình lữ vừa thấy nhau liền sáng mắt cười tươi, Khương Điềm Điềm lắc lư tay nhỏ bé: "Mau vào, em có đồ ăn ngon cho anh!" Trần Thanh Phong thấp giọng đáp: "Tốt, anh cũng vậy!"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]