Gần tới giữa trưa, hai người trao đổi xong "Tình báo", Trần Thanh Phong giúp đỡ Khương Điềm Điềm đem công việc làm tốt, hắn nhanh chóng trở lại ruộng. Xét thấy hắn luôn dùng mánh lới để được nhàn hạ, "Không biết" chạy trốn tới chỗ nào, cho nên mấy ngày, người ghi công điểm đều tính cho hắn nữa ngày công điểm. 
Liền nửa ngày công này, vẫn là xem xét mặt mũi của Kế toán Trần. 
Bằng không, tuyệt đối không có cửa đâu! 
Bất quá Trần Thanh Phong cũng không chút nào để ý, không có tấm gương xấu là hắn, làm sao có thể phụ trợ người chịu khó tỏa sáng? Trần Thanh Phong cảm thấy nhờ có hắn mà mấy gia hỏa trong thôn mới có thể dễ dàng tìm đối tượng như vậy. 
Cho nên, mọi người không nên nói bậy hắn mà nên cảm tạ hắn mới phải. 
Trần Thanh Phong là ai, hắn là người nghĩ sao sẽ nói vậy, đại khái là bộ dáng hắn nói quá mức hợp tình hợp lý, làm cho mọi người cảm thấy, giống như có chút đạo lý, thế cho nên việc hắn lười biếng, mọi người đều yên lặng cho rằng đó là điều hiển nhiên. 
Dù sao, công điểm của hắn không đủ, thì nhà bọn họ vẫn còn vài nam nhân sức lao động cường tráng ah! 
Hắn lười thì cũng không liên quan bọn họ, đã có lão Trần gia gánh vác. 
Cứ nghĩ theo hướng này, bọn họ liền lý giải được nguyên do vì sao hắn lười. 
Trần Thanh Phong trở về, không lâu sau, công việc buổi trưa liền kết thúc, vừa nghe đến tiếng còi, hắn một giây cũng không dừng lại, lập tức đi về. 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-ngoc-bach-ngot-thap-nien-70/1026737/chuong-18-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.