“Sư tôn… Sư tôn?” Bên tai truyền đến tiếng kêu nho nhỏ, như xuyên qua gông xiềng kiếp trước kiếp này, theo thời gian mà đến, được gió thổi đến bên tai.
Họa Khanh Nhan bừng tỉnh lấy lại tinh thần, sững sờ: “Hả?”
“Sư tôn suy nghĩ gì vậy? Người ngẩn ra lâu lắm rồi?” Mộ Quân Niên đáy mắt hàm chứa chút ý cười bước đến trước mặt hắn, đưa lồng đèn cho Họa Khanh Nhan, nói: “Tặng sư tôn.”
Họa Khanh Nhan cúi đầu nhìn lồng đèn con thỏ trong tay mình, nhịn không được cười một tiếng, thích thú mà chọc chọc lỗ tai nó: “Cảm ơn.”
Ta rất thích.
Sư tôn đã vén rèm che mỏng lên từ lâu, giờ phút này Mộ Quân Niên chỉ cần hơi rũ mắt là có thể thấy rõ ràng ý cười nhàn nhạt kia, ôn hòa mà lại lóa mắt, khiến trái tim y rung động.
Trái tim Mộ Quân Niên như đông cứng, thầm nghĩ: [Sư tôn…]
Y say mê, cảm giác bản thân sắp phát điên rồi. Nội tâm điên cuồng dâng lên ham muốn chiếm hữu, bây giờ y thật sự muốn ôm sư tôn vào trong lồng, cúi đầu mà ngậm cắn đôi môi hắn.
Nhưng cái gì y cũng không thể làm.
Mộ Quân Niên lặng lẽ giấu đi tình cảm hỗn loạn mãnh liệt, y nắm chặt bàn tay muốn ôm sư tôn, nhẹ giọng nói: “Sư tôn, chúng ta trở về đi.”
“Hả? Được…” Họa Khanh Nhan lúc này mới nhớ tới hắn phải đang ủ rũ về khách điếm mới đúng…
Đột nhiên lại muốn đi xem lồng đèn, chuyện này là sao?
Mộ Quân Niên nhìn ra cảm xúc nhỏ của hắn, không khỏi cười lên, “Nếu sư tôn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-nghe-nghiep-su-ton-nguy-hiem/248268/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.