Edit: ThienY0506 Beta: Kimochi175 ================ Lửa trong động tỏa ra hơi ấm. Họa Khanh Nhan nấu tuyết thành nước ấm, lau mặt cho đồ đệ. Chỉ mấy tháng trôi qua, Mộ Quân Niên đã không còn là dáng vẻ thiếu niên, dần trở nên lạnh lùng như kiếp trước. Ngũ quan y cực kì cân xứng, dù đang nhắm mắt cũng lộ rõ vẻ sắc bén. Họa Khanh Nhan nhịn không được mà xoa mi tâm y, tựa như muốn vuốt phẳng chữ xuyên* giữa mày y. (*) Chữ xuyên là chữ này: 川 ý chỉ nếp nhăn giữa trán mỗi khi nhíu mày. Ngoài động, một con linh thú cẩn thận ló đầu vào, nhỏ giọng kêu một tiếng giống như hỏi đang Thanh Phong Tiên Tôn, tiểu chủ nhân của chúng nó thế nào rồi? Họa Khanh Nhan nói: “Bây giờ mới biết mình quá tay?” “Ngao…” Linh thú có màu lông xám trắng đan xen cúi đầu dùng chân không bị thương cào cào đất, không dám kêu to. Linh thú tuyết trắng kia cũng chầm chậm đi đến, an ủi liếm tai bạn mình. “Không có việc gì.” Họa Khanh Nhan không đành lòng trách cứ nó, dù sao trước khi chính thức nhận chủ, nó không tự áp chế được hung tính. Huống chi Mộ Quân Niên vì tự bảo vệ mình mà xuống tay tàn nhẫn, khiến chúng nó bị thương. Chúng nó mất khống chế cũng là điều bình thường. Họa Khanh Nhan nói: “Các ngươi hiện tại còn chưa cùng Mộ Quân Niên kết huyết khế hoàn chỉnh. Chờ lát nữa y tỉnh, các ngươi cố gắng kiềm chế một chút.” Đừng lại kích động đả thương y. “Ngao…” Linh thú nghe lời gật đầu, rời khỏi động. Một lát sau, bên ngoài cửa động phát ra ánh sáng chói mắt. Sau tiếng vang lớn, hai vật nhỏ như mèo cẩn thận đi vào. Họa Khanh Nhan nhìn về hướng phát ra tiếng động, hai hàng lông mày bất giác nhướng lên. Hai linh thú kia vậy mà lại thu nhỏ thân hình, biến thành mèo nhỏ vô cùng đáng yêu~ Có lẽ là chưa thích ứng được, hai linh thú nhỏ đi mấy bước cũng không xong, té một phát liền bắt đầu lăn, trực tiếp lăn đến bên chân Họa Khanh Nhan. Họa Khanh Nhan nhìn hai tiểu gia hỏa này, một cục tròn vo nho nhỏ, cực kì đáng yêu! [Đáng yêu! Muốn sờ!] Trong lòng Họa Khanh Nhan kích động, nghĩ gì làm nấy. Hắn duỗi tay ôm hai đứa nhóc trên mặt đất vào lồng ngực. Lông sạch sẽ xinh đẹp, sờ rất mềm, linh thú được sờ thoải mái nheo mắt lại, dùng đầu lưỡi phấn nộn liếm lòng bàn tay Họa Khanh Nhan, ở trong lồng ngực hắn chuyển mình, để lộ cái bụng mềm mại ý muốn được sờ thêm. [A a a a a! Sao có thể đáng yêu như thế!] Họa Khanh Nhan nội tâm cuồn cuộn: [Vì sao kiếp trước chúng nó chưa từng biến thành thế này!] Những năm đó hắn rốt cuộc đã bỏ lỡ gì a a a a!!!! Đồ đệ bị bỏ quên ở một bên: “…” Ánh lửa chiếu trên khuôn mặt Mộ Quân Niên cũng không thể làm dịu đi đường nét góc nghiêng của y. Mộ Quân Niên hôn mê tận nửa ngày đột nhiên mở to hai mắt. “Khụ…” Mộ Quân Niên nhẹ giọng ho vài tiếng, giãy giụa muốn ngồi dậy. Giọng nói y hơi khàn: “Sư tôn —” Họa Khanh Nhan vội vàng hồi hồn, để hai vật nhỏ xuống đất, đến đỡ cánh tay Mộ Quân Niên. Họa Khanh Nhan lo lắng hỏi: “Ngươi thế nào rồi? Thân thể còn có chỗ nào không thoải mái? Có cảm thấy ổn hơn không?” Mộ Quân Niên được sư tôn đỡ dựa vào vách đá, tầm mắt y như tùy ý mà dừng trên hai con linh thú bên cạnh Họa Khanh Nhan. Không mặn không nhạt liếc một cái, lại làm chúng nó tê cả da đầu, dính trên đất đến thở cũng không dám thở mạnh, cũng may một giây sau Mộ Quân Niên đã lơ đãng dời mắt. Y rũ mắt nói: “Đa tạ sư tôn quan tâm, ta không sao, thân thể hồi phục rất nhanh.” Nói xong lại khụ vài cái, Họa Khanh Nhan chưa yên tâm, nghe tiếng ho này càng lo hơn. Sư tôn nói: “Vậy mà ngươi bảo đã ổn rồi?” Hắn vừa khó chịu vừa đau lòng vỗ lưng Mộ Quân Niên thuận khí giúp y. “Thật ra đây là lỗi của vi sư…” Họa Khanh Nhan nhìn bộ dáng y như vậy, trong lòng cực kì áy náy. Giờ khắc này hắn nghĩ gì liền nói hết ra, “Nếu không phải ta ném ngươi vào rừng Thiên Châm, khiến ngươi một thân một mình đấu với bọn nó, ngươi sẽ không bị thương nặng thế này.” Mộ Quân Niên vẫn còn ho, nghe được lời sư tôn nói bỗng im lặng. Y đảo mắt, biểu tình vô cùng bình tĩnh, cất lên giọng nói trầm thấp: “Sư tôn cho ta cơ hội rèn luyện, không trách sư tôn. Là đồ nhi vô dụng mới bị trọng thương, sư tôn… không cần tự trách.” “Ngươi ngay cả Kim Đan cũng chưa kết, còn muốn ‘hữu dụng’ đi đối phó với linh thú ngàn năm, chưa kể tận hai con?” Họa Khanh Nhan nhẹ nhàng sửa sợi tóc trên người Mộ Quân Niên, thở dài nói: “Ngươi không muốn biết vì sao ta phải ném ngươi vào đó, để ngươi đối mặt với hiểm cảnh như thế sao?” Mộ Quân Niên ngẩn ra, sau đó cúi đầu giấu đi âm trầm nơi đáy mắt. Y chậm rãi trả lời: “Chỉ có lúc cận kề sinh tử con người mới vượt qua được giới hạn của bản thân.” “À… Vậy cũng đúng.” Họa Khanh Nhan nghe y nói xong, không phản đối được, “Nhưng vẫn chưa đầy đủ.” Sư tôn nói: “Thật ra hai con linh thú kia là do mẫu thân ngươi, Toàn Cơ phu nhân để lại.” Mộ Quân Niên mở to mắt, hoá ra… sư tôn đã biết từ lâu rồi, mẫu thân y là người của Thiên Đô linh phủ — Toàn Cơ. Kiếp trước y được thương nhân nhận nuôi, lớn lên ở Mộ phủ, kiếp này lại là một nhà dân bình thường. Cho dù y được ai nhận nuôi, Toàn Cơ phu nhân mẫu thân y đều đã không còn trên thế gian. Ma chủng giáng thế ắt sẽ khiến cho yêu ma nổi dậy. Khi đó Toàn Cơ phu nhân không còn chút linh lực sao có thể bảo vệ y khỏi đám yêu ma? Mặc dù bên cạnh có hai linh thú ngàn năm, nàng còn sức đem hài tử vừa sinh nhờ người khác chiếu cố sao? Chỉ có một khả năng duy nhất, khi đó sư tôn tìm đến cứu nàng trong thời khắc ngàn cân treo sợi tóc. Nhưng giờ phút đó, Toàn Cơ phu nhân đã là nỏ mạnh hết đà, truyền linh lực cho nàng cũng vô dụng. Vì thế, mẫu thân nhanh chóng phó thác hài tử cho Thanh Phong Tiên Tôn… Mộ Quân Niên suy nghĩ rất nhiều, tuy rất khó tưởng tượng nhưng y cũng đã đoán được tám, chín phần mười. Mộ Quân Niên bất lực nhắm mắt lại: Vì sao… kiếp trước sư tôn chưa từng nhắc đến? Mà hôm nay lại đột nhiên nói ra. Họa Khanh Nhan cũng không biết phải giải thích làm sao, y có cùng huyết thống với Toàn Cơ phu nhân, có thể hoàn toàn khắc chế linh thú. Hơn nữa linh thú sẽ trung thành với chủ nhân, không thể gây hại cho chủ nhân. Họa Khanh Nhan sờ sờ mũi, nói: “Lúc ngươi trọng thương, ngươi đang kết huyết khế với bọn nó.” Kết quả hắn nhịn không được, cứu đồ đệ, thuận tay phá hủy huyết khế kia. “Ài…” Họa Khanh Nhan hơi nghiêng người về phía sau, bế hai tiểu gia hoả lên đưa đến trước mắt Mộ Quân Niên: “Hai đứa nhóc này chính là linh thú đấu với ngươi khi trước.” Mộ Quân Niên hơi rũ mắt, đáy mắt tĩnh lặng, y nhìn chăm chú hai sinh vật như mèo con trước mặt. Họa Khanh Nhan nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Mộ Quân Niên, tưởng rằng y không tin, lập tức giải thích: “Chúng nó chỉ thu nhỏ thôi.” Mộ Quân Niên đương nhiên biết đây là hai con linh thú ngàn năm kia. Lúc trước y nhìn thấy bộ dáng nhỏ xíu, ngu ngốc bán manh của bọn nó, nghiêm cấm không được biến thành như thế ở trước mặt bất kỳ ai, đặc biệt là sư tôn. Giấu được kiếp trước, lại không lường được kiếp này. Nhìn sự vui mừng trong mắt sư tôn, Mộ Quân Niên niết ngón tay. Y thầm thở dài một hơi, nhẹ giọng trả lời, “Vâng.” “Huyết khế giữa các ngươi vẫn chưa hoàn thành,” Họa Khanh Nhan nói: “Vừa lúc thương thế của ngươi đã ổn, ta ở bên cạnh hộ pháp cho ngươi.” Mộ Quân Niên bỗng nhiên ngước mắt, yên lặng nhìn sư tôn, “Sư tôn muốn kết khế ước cho ta với chúng nó.” “Có gì sai sao?” Họa Khanh Nhan hơi nghiêng đầu, “Giữa các ngươi đã hình thành liên kết, huyết khế chẳng qua là chuyện sớm muộn. Chi bằng lúc này vi sư ở bên cạnh canh chừng cho ngươi, phòng ngừa xảy ra bất trắc.” Kiếp trước Mộ Quân Niên đánh bậy đánh bạ kết khế chủ tớ nhưng vẫn chưa hoàn thành. Khi đó Mộ Quân Niên tỉnh lại dường như lạnh nhạt hơn, về sau cũng không chủ động bắt chuyện với sư tôn chứ đừng nói y nhắc đến giao ước với linh thú. Lúc ấy trong lòng Họa Khanh Nhan còn có chuyện giấu giếm, đồ đệ xa cách mình hắn mừng còn không kịp, ước gì có thể trốn đi thật xa, nào có suy nghĩ chỉ dạy y, hộ pháp giúp y? Mộ Quân Niên nghe xong thì chìm vào im lặng, Họa Khanh Nhan vậy mà lại không đoán được y đang nghĩ gì. Thật lâu sau, đôi mắt Mộ Quân Niên hơi lóe lên, y cứng họng nói: “Vậy… làm phiền sư tôn. Cảm ơn…” Tu chân giới tất nhiên sẽ có ghi chép về khế ước chủ tớ với linh thú. Họa Khanh Nhan ở cạnh y, vừa giúp đỡ vừa chỉ điểm y. Khế như tên, dung hợp máu hai bên, máu hoà lẫn thì khế đã kết được một nửa. Tiếp theo cần phải vẽ khế ước rất rườm rà, còn đòi hỏi sự phục tùng thật lòng, nguyện ý vĩnh viễn trung thành bảo hộ chủ nhân của linh thú. Nhưng linh thú vốn khó thuần, ai nguyện ý cả đời sống trong trói buộc, quỳ rạp dưới chân người khác? Ngay cả linh thú yếu kém nhất cũng không muốn, huống chi là linh thú ngàn năm đã mở thần trí. Cho nên ở Tu chân giới này, người có được linh sủng hộ mệnh vô cùng hiếm thấy. Mà Toàn Cơ phu nhân khi trước du lịch bên ngoài, lang bạt khắp nơi, có duyên cứu hai con linh thú đang bị thương nặng còn bị tấn công. Linh thú muốn báo ân, nguyện ở cạnh Toàn Cơ phu nhân trăm năm, bảo vệ sinh mệnh nàng. Nhưng nàng lại do sinh hạ ma chủng mà cả linh lực lẫn tu vi đều hao hết, qua đời khi còn rất trẻ. Giao ước trăm năm không thể thực hiện, linh thú liền bảo vệ đứa con của Toàn Cơ phu nhân, chờ y lớn lên. Mấy chục năm sau, một thiếu niên phá trận pháp xông vào rừng Thiên Châm, đánh thức bọn nó. Ánh sáng đỏ lấp đầy hang động, huyết khế giữa Mộ Quân Niên và linh thú hoàn thành, liên kết tính mạng đôi bên. Ánh đỏ tan biến kết thành khế ước. Từ nay về sau, linh thú vĩnh viễn trung thành với chủ, thuần phục bảo vệ chủ nhân cả đời.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]