Sáng sớm, Mặt trời từ từ mọc lên ở hướng đông. Mộ Quân Niên đã sớm rời khỏi giường, canh giữ trước cửa phòng Họa Khanh Nhan. Y đã thăm dò được quy luật sư tôn làm việc và nghỉ ngơi, sư tôn ngẫu nhiên sẽ vì ban đêm ngủ muộn mà ngày hôm sau cũng tỉnh muộn một chút. Nhưng phần lớn hắn vẫn hoạt động theo thời gian cũ, tức giờ Hợi nghỉ giờ Mẹo khởi.
Hiển nhiên, hôm nay sư tôn muốn tỉnh muộn chút, tối hôm qua hắn trở về rất trễ. Mộ Quân Niên an an tĩnh tĩnh canh giữ ngoài cửa, nghe động tĩnh trong phòng ngủ, chờ sư tôn tỉnh lại.
Họa Khanh Nhan khi rời giường có thói quen, lúc tỉnh dậy sẽ hừ hừ hai tiếng, sau đó bọc chăn lẩm bẩm ngồi dậy.
Mộ Quân Niên liền trong lúc hắn nửa ngốc nửa tỉnh đẩy cửa đi vào, trước tiên kéo mành che nắng trên cửa sổ kéo ra, cho sư tôn ít thời gian để thanh tỉnh. Rồi lại nhẹ giọng kiên nhẫn dỗ hắn, “Sư tôn, rời giường. Duỗi tay một chút, ta giúp người mặc y phục.”
“Ưm……” Thanh Phong Niên tôn híp mắt ngáp một cái nho nhỏ, nước mắt loé lên thấm ướt hàng mi dài, nghe vậy ngoan ngoãn dang hai tay ra, để động tác của Mộ Quân Niên thuận tiện hơn.
Kiếp trước Họa Khanh Nhan được Mộ Quân Niên chiếu cố, kiếp này trước khi thu Mộ Quân Niên, cả trăm năm hắn đều vượt qua nhờ vào bế quan đả toạ, quần áo trên người tất nhiên sẽ không bị cọ loạn. Sau khi xuất quan, hắn cũng rất ít ngủ. Cho nên việc thay quần áo rườm rà thời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-nghe-nghiep-su-ton-nguy-hiem/248261/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.