Mấy trận tỷ thí sau Mộ Quân Niên không có lên sàn, Họa Khanh Nhan xem đến đần độn vô vị. Lần tiếp theo Mộ Quân Niên lên sàn còn phải chờ đến buổi chiều, Họa Khanh Nhan chán muốn chết liền dứt khoát rời đi, đi hóng gió hít thở không khí mát mẻ.
Nơi này tiếng người ồn ào, người xem tụ tập, làm hắn có chút thở không nổi.
Họa Khanh Nhan tùy ý tìm một chỗ im lặng, rời xa quảng trường ồn ào ầm ĩ, ngồi ở dưới tán cây cổ thụ thật lớn.
Ánh nắng mùa xuân chiếu vào cơ thể ấm áp dễ chịu, các đệ tử xem đấu cực kỳ nhiệt tình, trợ uy hò hét thấm ra một thân mồ hôi. Họa Khanh Nhan ở dưới bóng cây mát lạnh nhìn bộ dáng đám thiếu niên tinh thần phấn chấn bồng bột, trong lòng cười nói: [Tuổi trẻ thực tốt, rất có sức sống.]
Cách biển người tầng tầng, Họa Khanh Nhan mong rằng sẽ thấy hình bóng quen thuộc kia, hắn hơi giật mình, ngay sau đó lại cong mặt mày.
Mộ Quân Niên trong đám người tựa đúng lúc có cảm giác, chậm rãi xoay người sang chỗ khác, liền đối mắt cùng Họa Khanh Nhan. Cách biển người tấp nập, bỏ qua ồn ào náo động quanh mình, thiếu niên hơi hơi gật đầu, hướng Tiên Tôn dưới bóng râm nói một tiếng chào.
*
Tỷ thí vẫn còn diễn ra, Họa Khanh Nhan nhàn hạ ngồi dưới cây cổ thụ cả buổi trưa. Rồi sau đó hắn thật sự nhàn rỗi đến chán nản, liền xuống tay vẽ bùa giết thời gian.
Đến phiên Mộ Quân Niên lên sân, đã là hồi tỷ thí cuối cùng. Năm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-nghe-nghiep-su-ton-nguy-hiem/248255/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.