Chuyển ngữ: Trầm Yên 
........................................................... 
Vạn dặm băng nguyên, mênh mông vô bờ. 
Gió tuyết đầy trời, Mục Trích lê từng bước, lang thang vô định trên con đường phủ đầy tuyết, tu vi Đại Thừa Kỳ ngăn cách ý lạnh bên ngoài. 
Biển tuyết vô bờ kéo dài tới tận chân trời, không biết Mục Trích đã tìm bao lâu, trong mắt chỉ còn lại tro tàn tuyệt vọng. 
Sau khi Ly Canh Lan bắt Thẩm Cố Dung đi, toàn bộ Ly Nhân Phong đều đi tìm y, nhóm Hề Cô Hành gần như đã lục tung từng tấc đất khắp Tam giới vẫn không thể tìm được người. 
Băng nguyên có thể ngăn cản tất cả tra xét của linh lực, cho dù có người biết Thẩm Cố Dung ở chỗ này cũng hoàn toàn không cách nào lần dò từng tấc đất tìm y. 
Trước khi Mục Trích tới băng nguyên, Thanh Ngọc đã khuyên nhủ hắn vô số câu, nhưng hắn vẫn không nghe lọt. 
Không ai khuyên được hắn, người duy nhất có thể khuyên được lại đang ở trong băng nguyên, sống chết không rõ. 
Không biết Mục Trích đã tìm bao lâu, cũng không biết đã tru sát biết bao man thú, dưới cơn mơ màng hồ đồ giống như chìm nổi trong vũng bùn, cuối cùng trước khi trái tim hoàn toàn rơi vào bóng tối cũng tìm được một tia sáng giữa băng nguyên mênh mang. 
Con ngươi hắn đột nhiên trợn to, thất tha thất thểu chạy vội tới. 
Ánh sáng kia gần ngay trước mắt, nhưng muốn chạm tới dường như lại rất xa vời. 
Gần biết bao, lại xa biết mấy. 
Chờ đến khi Mục Trích dùng hết toàn bộ sức lực chạy tới ánh lửa kia, nhìn 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-nghe-nghiep-su-ton-co-do-nguy-hiem-cao/1603877/chuong-148.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.