Chuyển ngữ: Trầm Yên
..........................................................
Năm đó trước khi Thẩm Cố Dung muốn nhập đạo, Hề Cô Hành từng đến hỏi y, vì sao biết rõ thân phàm nhân nhập đạo rất khó, lại vẫn muốn lựa chọn con đường này?
Thẩm Cố Dung nhìn hắn bằng con ngươi vô hồn, lạnh lùng hỏi: "Ta được chọn?"
Nếu y còn lựa chọn khác thì sẽ không bao giờ chọn con đường không biết có phải dẫn tới địa ngục hay không này.
Thẩm Cố Dung được nuông chiều từ bé, cha mẹ huynh trưởng sủng y lớn lên, bình thường mất một miếng da cũng có thể đau chảy nước mắt, y sợ đau như vậy, sao phải chủ động tìm khổ cho mình?
Hề Cô Hành nhìn chằm chằm con ngươi tan rã của y một lúc lâu, đột nhiên nắm lấy cổ tay y, trầm giọng nói: "Ta có thể giúp đệ giết Ly Canh Lan, đệ không cần phải chà đạp chính mình như vậy."
Thẩm Cố Dung đờ đẫn nói: "Hắn là sư huynh của ngươi."
Hề Cô Hành lạnh lùng nói: "Hắn làm ra loại chuyện không bằng heo chó này, sớm đã không còn là đại sư huynh ta quen biết."
Thẩm Cố Dung không lên tiếng.
"Thập Nhất." Hề Cô Hành thấy dáng vẻ thờ ơ này của y, cuối cùng cũng có chút nóng nảy: "Thân thể phàm nhân nhập đạo quá khó, Tam giới từ trước đến giờ rất hiếm người thành công, huống chi thân mình đệ yếu như vậy, chắc chắn không chịu nổi một lần tẩy cân phạt tủy."
Thẩm Cố Dung lạnh giọng nói: "Chịu không nổi thì ta chết thôi."
Hề Cô Hành: "Đệ!"
Hắn hít sâu một hơi, cố hết sức giữ vẻ bình tĩnh,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-nghe-nghiep-su-ton-co-do-nguy-hiem-cao/1603858/chuong-129.html