Chương trước
Chương sau
Chuyển ngữ: Trầm Yên
............................................................
Cả người Thẩm Cố Dung cứng đờ, mê man nhìn nàng.
Thẩm Tịch Vụ còn đang túm tay ca ca, ma đồng nhìn y tràn đầy kỳ vọng: "Ca ca, được không? Đi cùng Tịch Vụ nhé?"
Thẩm Cố Dung giờ mới bất chợt phát hiện ra muội muội nhà mình tựa hồ đang giống như Ngu Tinh Hà trong Kinh Thế Lục, bị Ly Canh Lan điều khiển, y hít sâu một hơi, tận lực giữ vững sự bình tĩnh cho mình, cười nói gượng gạo: "Được, chờ huynh trưởng giải quyết xong chuyện sẽ theo muội cùng đi."
Thẩm Tịch Vụ nghiêng đầu: "Giải quyết? Giải quyết cái gì?"
Thẩm Cố Dung nói: "Ly Canh Lan."
Thẩm Tịch Vụ bĩu môi: "Ở trong cảm nhận của huynh trưởng, Ly Canh Lan so với Tịch Vụ còn quan trọng hơn sao?"
Thẩm Cố Dung hơi nghẹn lại, không biết nên nói chuyện với Thẩm Tịch Vụ hiện tại như thế nào.
Thẩm Tịch Vụ tuy nhìn thì bình thường, nhưng trên thực tế trong lòng đã sớm bị Ly Canh Lan xúi giục đến rối loạn, hành động nói chuyện hoàn toàn không có logic, Thẩm Cố Dung không muốn chọc giận nàng, đành phải dùng hết khả năng trấn an.
"Không đâu, Tịch Vụ quan trọng nhất."
Thẩm Tịch Vụ thích nghe loại lời này nhất, nghe vậy lập tức cười vui vẻ.
Nhưng sau khi nàng cười xong, tay nhỏ đột nhiên chỉ ra phía sau Thẩm Cố Dung, nghiêng đầu, trên mặt hiện lên vẻ trống rỗng quỷ dị, nàng đờ đẫn nói: "Vậy hắn thì sao?"
Thẩm Cố Dung quay đầu nhìn lại, phương hướng Thẩm Tịch Vụ chỉ đúng là Mục Trích.
Mục Trích có vẻ bị tức đến điên rồi, lúc này đang siết chặt Cửu Tức Kiếm, đồng tử hóa thành nửa đỏ, lạnh lùng nhìn chằm chằm Thẩm Tịch Vụ.
Thẩm Tịch Vụ hỏi: "Huynh trưởng, huynh thích hắn sao?"
Thẩm Cố Dung quay đầu lại cùng Mục Trích liếc nhau một cái, ho khan một tiếng, lại vội vàng dời tầm mắt, bên tai thoáng ửng đỏ, gật đầu nhỏ giọng nói: "Thích."
Những lời này lại trực tiếp chọc vào ống phổi Thẩm Tịch Vụ, bàn tay nắm tay Thẩm Cố Dung của nàng đột nhiên dùng một chút lực, con ngươi lành lạnh nói: "Không thể giữ lại."
Thẩm Cố Dung ngẩn ra: "Tịch Vụ?"
Thẩm Tịch Vụ nói: "Ca ca chỉ cần thích một mình ta là đủ rồi, thứ dư thừa không thể giữ lại."
Thẩm Cố Dung: "......"
Tiểu nha đầu này khắp đầu óc đều suy nghĩ cái gì vậy? Làm sao lại bị Ly Canh Lan lợi dụng thành ra thế này?
Nói tiếp, Ly Canh Lan bắt Tịch Vụ tới Hàm Châu, hẳn là muốn để nàng tự tay giết Thẩm Cố Dung, nhưng sao Thẩm Tịch Vụ vừa ra liền hết ôm đến dắt tay huynh trưởng, không có chút sát ý nào, ngược lại địch ý với những người bên cạnh Thẩm Cố Dung lại nặng đến vậy?
Thẩm Cố Dung theo bản năng muốn bắt lấy tay Thẩm Tịch Vụ: "Tịch Vụ!"
Thẩm Tịch Vụ lại nhét vội con rắn vào trong lòng bàn tay Thẩm Cố Dung, tay cầm trường đao lao ra ngoài như gió, hung ác lao về hướng Mục Trích.
Thẩm Cố Dung: "......"
Sắc mặt Thẩm Cố Dung trắng bệch, cả người cứng còng nhìn chằm chằm lòng bàn tay, y bất ngờ bị nhét cho một con rắn, tóc gáy cũng dựng đứng lên.
Dù đã qua trăm năm, Thẩm Cố Dung trở thành Thánh quân một kiếm đánh chết vô số yêu tà kia, nhưng vẫn không chịu nổi con rắn lạnh lẽo mềm nhũn kia.
Thẩm Tịch Vụ đã bắt đầu đánh với Mục Trích, từng chiêu từng thức đều mang theo sát ý hỗn loạn của ma tu.
Mục Trích vẫn còn lý trí, thoáng đoán được thân phận của Thẩm Tịch Vụ, còn dè chừng Thẩm Cố Dung nên luôn lưu tình, nhưng Thẩm Tịch Vụ lại không giống vậy, nàng thật sự muốn diệt sạch toàn bộ những người hòng ở bên cạnh huynh trưởng mình, đặc biệt là nam nhân tơ hồng quấn loạn trên người này.
Chỉ cần giết hắn, những người khác không đáng sợ, như vậy sẽ chỉ còn lại mình nàng ở bên cạnh Thẩm Cố Dung.
Mấy năm nay nàng theo Tố Tẩy Nghiên học trận pháp, trường đao trong tay được khắc lên chi chít trận pháp, không hề giữ lại mà chém về phía Mục Trích, thế mà có thể làm Mục Trích Đại Thừa Kỳ chấn động đến lòng bàn tay nhói đau.
Cũng không biết linh lực từ đâu ra.
Thẩm Cố Dung cứng đờ người đứng ở cách đó không xa, môi hết đóng lại mở, gian nan nói: "Đừng đánh......"
Trước quăng con rắn này xuống đi rồi hãy đánh tiếp.
Ta...... Ta có thể ném nó xuống không?
Nhưng Thẩm Tịch Vụ phát điên không lý do này lại khiến Thẩm Cố Dung không dám bảo đảm sau khi mình ném con rắn bảo bối của nàng đi, nàng có thể hoàn toàn điên lên hay không. Đành phải mặc cho con rắn kia cuộn quanh cổ tay y, thân rắn lạnh như băng chậm rãi ma sát.
Thẩm Cố Dung: "......"
Thẩm Cố Dung suýt nữa tắt thở.
Qua trăm năm, rốt cuộc y đã lần nữa cảm nhận lại được cái gì gọi là sợ hãi, còn là bị một con rắn nhỏ dọa hãi hùng khiếp vía.
Thẩm Thánh quân: "Tịch Vụ, rắn của muội......"
Rắn của muội, nó chui vào trong y phục ta!
[ Mục Trích, cứu mạng —— ]
[ Mục Trích!! ]
Mục Trích đang chuyên tâm ứng phó với Thẩm Tịch Vụ đột nhiên lần nữa nghe thấy lời sư tôn, hắn hơi sửng sốt, tiện tay gạt trường đao của Thẩm Tịch Vụ ra, theo bản năng nhìn về phía Thẩm Cố Dung.
Thẩm Cố Dung trường thân ngọc lập, một bộ hồng y bị gió thổi đến vạt áo bay tán loạn, trên gương mặt điệt lệ diễm mỹ kia không có bất kỳ biểu cảm gì, nơi cổ tay có một con rắn nhỏ đang cuộn mình muốn bò vào trong vạt áo y, tay áo mỏng hơi nhô lên một góc nhỏ.
Trên mặt Thánh quân như giếng cổ không gợn sóng, chỉ có một tầng hơi nước mỏng trong mắt, mặc cho ai cũng không nhìn ra chút manh mối nào.
Mục Trích lại nghe thấy, lần đầu tiên từ sau khi ra khỏi Phong Đô, cảm xúc của sư tôn hắn phập phồng lớn như vậy.
[ Mục Trích! Nhìn, nhìn cái gì mà nhìn chứ?! Mau tới đây, con rắn kia chui vào y phục của ta, đã bò tới khuỷu tay rồi! ]
[ Mục Trích Mục Trích Mục Trích!!! ]
Không hiểu sao, khóe môi Mục Trích nhẹ nhàng cong lên.
Hắn thích sư tôn gọi tên của mình.
Mục Trích giơ tay, uy áp Đại Thừa Kỳ không chút giữ lại mà phóng ra, mạnh mẽ áp chế Thẩm Tịch Vụ tại chỗ, không thể động đậy.
Mục Trích không còn uy hiếp, bước nhanh đến bên cạnh Thẩm Cố Dung, dùng tư thế mềm nhẹ nắm lấy tay Thẩm Cố Dung, bứt con rắn đang run bần bật kia ra, ném sang một bên.
Thân thể cứng đờ của Thẩm Cố Dung lập tức thả lỏng.
Mục Trích càng nhìn y càng cảm thấy vui mừng, do dự một lát, mới mặt dày vươn tay nâng cằm Thẩm Cố Dung, lòng bàn tay ái muội vuốt ve cằm y, như là cố ý khiêu khích Thẩm Tịch Vụ, thấp giọng nói: "Sư tôn, trước kia có phải ngài chính miệng nói với ta rằng, ngài thích ta?"
Nguy cơ của Thẩm Cố Dung được giải trừ, ánh mắt nhìn Mục Trích tràn đầy cảm kích, nghe câu nói này thì chợt sửng sốt.
[ Có sao? ]
[ Từng có ư? ]
Nhưng thấy Mục Trích nói như vậy, y lại bắt đầu nghi ngờ ký ức của chính mình.
[ Không có thật mà? ]
Mục Trích thấy y ngay cả một câu bình thường như vậy cũng có thể suy nghĩ nghiêm túc đến mức này, lòng yêu thích trong nội tâm dần trào dâng, cũng không chờ Thẩm Cố Dung phản ứng, đôi môi lập tức phủ lên môi Thẩm Cố Dung.
Thẩm Cố Dung: "Ưm......"
Thẩm Tịch Vụ bên cạnh trơ mắt nhìn suýt nữa điên lên, nàng bạo nộ nói: "Ngươi dám!?"
Con rắn bị ném lung tung được nàng điều khiển nhanh chóng nhào về phía Mục Trích, nhưng Mục Trích nào có phải Ly Canh Lan tàn phế kia, chỉ phân tâm giơ tay một chút, con rắn xấu số đã bị đánh rơi tường thành, không biết tung tích.
Thẩm Cố Dung hơi giãy giụa: "Không......"
Y vẫn cần mặt mũi, bị hôn trước mặt muội muội và nhiều ma tu dưới tường thành như vậy —— tuy nói dù sao ma tu cũng có dục vọng, nhiều con còn giao phối giữa thanh thiên bạch nhật, hôn môi càng là không coi là gì.
Nhưng Thẩm Cố Dung vẫn không khống chế được mà đỏ mặt
Y túm lấy vạt áo Mục Trích theo bản năng, muốn đẩy hắn ra ngoài, nhưng động tác này không biết vì sao lại chọc giận Mục Trích, đôi tay vốn yên yên phận phận của Mục Trích trực tiếp bóp lấy sườn eo y, kéo cả người y vào trong lòng mình, bị bắt phải tiếp nhận nụ hôn triền miên cường thế kia.
Thẩm Cố Dung: "......"
Đầu tiên là bị muội muội ruột tuyên bố muốn cầm tù, hiện tại lại bị đồ đệ làm trò cưỡng hôn trước mặt nhiều người như vậy, Thẩm Cố Dung cảm thấy khắp toàn bộ Tam giới từ xưa đến nay chưa từng có Thánh quân nào nghẹn khuất hơn y.
Có điều y cũng không bài xích thân cận với Mục Trích, chỉ giãy giụa một chút đã bị nắm lấy cổ tay tiếp tục.
Thẩm Cố Dung bị hôn đến thần hồn điên đảo, vòng eo sắp mềm gần như không đứng được, bị Mục Trích ôm eo bao vây trong lòng, khó khăn lắm mới không trượt xuống.
Y giữ lấy vạt áo Mục Trích, nhỏ giọng thở hổn hển, hận không thể vùi toàn bộ gương mặt vào trong lòng Mục Trích.
Hiện tại có vẻ như toàn bộ Tam giới đều đã biết y già mà không đứng đắn, ỷ vào thân phận sư tôn câu dẫn đồ đệ nhà mình.
Thẩm Cố Dung cảm thấy thẹn đến độ muốn rên rỉ, càng thêm không dám nhìn Thẩm Tịch Vụ.
Mục Trích lại không có biểu cảm gì, hắn lạnh nhạt nhìn thoáng qua Thẩm Tịch Vụ đã tức giận đến nổi điên, như là cố ý cho nàng xem, lạnh lùng nói: "Sao ta lại không dám? Chúng ta ngay cả chuyện thân mật hơn nữa cũng đều đã làm, ngươi có tư cách gì mà can thiệp vào chúng ta?"
Hai mắt Thẩm Tịch Vụ đỏ đậm: "Ta muốn giết ngươi! Ta nhất định phải giết ngươi!"
Mục Trích lại rất hiểu cảm giác này của Thẩm Tịch Vụ, giống như năm đó khi hắn mới chỉ là một Kim Đan Kỳ nho nhỏ, vì mơ ước sư tôn mà bị toàn bộ Ly Nhân Phong nhúng tay can thiệp, loại cảm giác vô lực này cực kỳ khó chịu.
Nhưng hiện tại không giống vậy, trong khắp toàn bộ Tam giới, hắn là người duy nhất có tư cách đứng bên cạnh Thẩm Cố Dung.
Cái gì sư huynh đồng môn, cái gì muội muội kiếp trước, Mục Trích căn bản không để vào mắt.
Hắn không nhìn Thẩm Tịch Vụ nữa, nhẹ nhàng vuốt ve khóe mắt ửng đỏ của Thẩm Cố Dung, thấp giọng dỗ dành y: "Sư tôn, ta có một động phủ ở Đại trạch Đào Châu, chờ giết Ly Canh Lan rồi chúng ta chuyển đến đó ở nhé? Được không?"
Trong mắt Thẩm Cố Dung phủ đầy hơi nước, mờ mịt ngẩng đầu nhìn hắn, không nghe rõ: "Gì cơ?"
Mục Trích không nói tiếp lần thứ hai, câu vừa rồi của Thẩm Tịch Vụ đã khiến hắn nảy ra ý tưởng mới.
Mấy năm nay rốt cuộc Thẩm Cố Dung bởi vì ai chuyển thế mà đối xử với hắn tốt như vậy cũng không quan trọng, quan trọng chính là đợi sau khi kết liễu Ly Canh Lan, hắn sẽ có một đống lớn thời gian làm cho thế giới của Thẩm Cố Dung chỉ có một người duy nhất là hắn.
Sư tôn hắn không biết đường đi, đôi mắt lại không tốt, sau khi lấy đi băng tiêu liền không khác gì người mù, mọi chuyện chỉ có thể dựa vào hắn.
Tựa hồ loại người được điêu khắc từ ngọc như Thẩm Cố Dung trời sinh đã nên được người ta nuôi dưỡng trong đại điện rường cột chạm trổ, cẩm y ngọc thực, sống trong nhung lụa.
Thẩm Cố Dung không biết nhân số muốn cầm tù mình đã từ một biến thành hai, y nghẹn hồi lâu mới nhẹ nhàng thở ra một hơi, đứng dậy từ trong lòng Mục Trích, giơ tay trấn an Mục Trích một chút, mới cất bước đi về phía Thẩm Tịch Vụ.
Mục Trích rất có chừng mực, không mảy may thương tổn đến Thẩm Tịch Vụ, chỉ vây nàng tại chỗ không thể nhúc nhích.
Thẩm Cố Dung đi tới, đôi môi hơi đỏ lên, ngay cả lông mi cũng đọng vài giọt nước, nhìn cực kỳ câu nhân.
Nhưng Thẩm Cố Dung khiến người ta đổ lên đổ xuống mà không tự biết, còn đang nghiêm túc nhìn chăm chú ma đồng của Thẩm Tịch Vụ, thở dài nói: "Tịch Vụ, muội bị Ly Canh Lan lợi dụng."
"Không đâu." Thẩm Tịch Vụ vừa thấy y rời khỏi Mục Trích đi đến bên người mình, vẻ dữ tợn trên mặt lập tức biến mất, dường như lại lần nữa đeo lên mặt nạ tiểu cô nương thiên chân vô tà.
Nàng cười nói: "Loại phế vật chỉ biết tránh trong chỗ tối như Ly Canh Lan này sao xứng để muội chịu bị lợi dụng?"
Thẩm Cố Dung thoáng sửng sốt, y còn tưởng rằng Thẩm Tịch Vụ sẽ bởi vì dục vọng trong lòng khuếch tán và răm rắp nghe lời Ly Canh Lan, không nghĩ tới Thẩm Tịch Vụ thế nhưng lại khinh thường Ly Canh Lan đến mức lên tiếng mắng cả hắn.
Thẩm Cố Dung rất thích nghe người khác mắng Ly Canh Lan, mày nhíu lại, nói: "Hiện tại muội còn tỉnh táo không?"
Thẩm Tịch Vụ nói: "Muội vẫn luôn rất tỉnh táo mà."
Thẩm Cố Dung đành phải hỏi: "Vậy dục vọng lớn nhất của muội là gì?"
Thẩm Tịch Vụ nhìn thẳng vào y, ôn nhu nói: "Đương nhiên là cùng huynh trưởng ở bên nhau rồi, huynh trưởng đã hứa với muội là sẽ luôn ở bên cạnh muội."
Thẩm Cố Dung: "......"
Thẩm Cố Dung nhớ lại từng câu Thẩm Tịch Vụ nói sau khi y gặp nàng, dục vọng của nàng...... hình như thật sự là như vậy.
Thẩm Cố Dung yên lặng.
Y không biết mình đến mức chạm tay là bỏng như thế, ngay cả muội muội cũng muốn độc chiếm mình.
Thẩm Tịch Vụ vẫn nhìn y không rời, còn nói tiếp: "Huynh trưởng, huynh trưởng! Nếu Tịch Vụ có thể giết Ly Canh Lan giúp huynh, huynh sẽ bằng lòng đồng ý với Tịch Vụ, vĩnh viễn không rời xa nhau không?"
Thẩm Cố Dung: "......"
Mục Trích: "......"
Tuyết Mãn Trang vừa mới bò dậy: "......"
............................................................
⁕ Tác giả có lời muốn nói:
Ly Canh Lan:?????
Trầm Yên: Ngươi có thể tự sát trước được rồi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.