Chuyển ngữ: Trầm Yên
...........................................................
Mái tóc dài màu đỏ của Tuyết Mãn Trang tung bay, xem thái độ kia có vẻ đã dự đoán được trước.
Thẩm Cố Dung phẩy tay áo rộng, lười biếng dựa vào cột cờ Hắc Vân Kỳ, nhàn nhạt nói: "Ồ? Đây là việc ta có thể làm được một cách dễ dàng, vì sao phải cần ngươi giúp?"
Tuyết Mãn Trang trọng sinh một lần, đã biết nói tiếng người, hắn bước nhanh tới trước mặt Thẩm Cố Dung, dùng tư thế thành kính nắm lấy tay Thẩm Cố Dung, con ngươi sáng lên nhìn chằm chằm y.
"Đôi tay này của ngài không thích hợp lây dính những thứ dơ bẩn." Miệng Tuyết Mãn Trang rất ngọt: "Ly Canh Lan không xứng để ngài tự mình ra tay."
Thẩm Cố Dung hơi nhướng mày, cuối cùng cũng lau mắt mà nhìn tiểu hồng điểu này.
Mục Trích ở dưới tường thành suýt cắn nát răng, tức giận đến trực tiếp nhảy lên tường thành.
Tay!
Sư tôn, sao ngài có thể để hắn chạm vào tay!
Mục Trích suýt nữa tức điên rồi.
Đúng lúc này, Thẩm Cố Dung có lẽ được khen đến tâm tình sung sướng, đột nhiên cong mắt cho Tuyết Mãn Trang một nụ cười tuyệt diễm đến cực điểm.
Đôi mắt Tuyết Mãn Trang suýt nữa trợn thẳng.
Ngay sau đó, Thẩm Cố Dung dùng bàn tay vừa được khen là xinh đẹp, một phát tát văng Tuyết Mãn Trang xuống tường thành.
'Rầm rầm' một tiếng, Tuyết Mãn Trang thẳng tắp ngã xuống, nếu không phải là phượng hoàng, cú ngã này tám phần có thể làm rụng hết nửa số lông trên người hắn.
Tuyết Mãn Trang: "......"
Lửa phượng hoàng như hoa sen nở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-nghe-nghiep-su-ton-co-do-nguy-hiem-cao/1603853/chuong-124.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.