Chuyển ngữ: Trầm Yên
...........................................................
Sau khi mặt trời lặn, Ngu Tinh Hà rất giống một cô nương đang chuẩn bị xuất giá, lại lần nữa đội mũ phượng khăn quàng quen thuộc kia, nghẹn ngào ngồi vào cỗ kiệu được chồn sóc nâng.
Hắn xốc lên một góc rèm, sợ hãi hỏi sư tôn đi theo bên cạnh: "Sư tôn, con thật sự sẽ không sao chứ ạ?
Thẩm Cố Dung một thân hồng y chụm tay áo rộng đi theo bên cỗ kiệu, trên mặt dán một tờ giấy mặt quỷ dữ tợn, bị gió thổi bay một góc lộ ra môi mỏng đỏ tươi.
"Yên tâm." Giọng nói Thẩm Cố Dung càng thêm không chút để ý, nhưng lại cho Ngu Tinh Hà một loại cảm giác an toàn.
Ngu Tinh Hà lúc này mới buông rèm xuống, ngoan ngoãn làm tân nương tử của hắn.
Giấy mặt quỷ che khuất khí tức của mọi người, chờ sau khi cổng thành Phong Đô mở rộng, Thẩm Cố Dung theo chồn sóc đi ngang qua Phong Đô, sông đào bảo vệ thành chảy xiết trăm năm trước giờ đã khô cạn từ lâu, Thẩm Cố Dung giẫm chân lên lòng sông khô nứt, trong đôi mắt hoa đào không có nửa phần dao động.
Nhưng khi nhìn kỹ, ánh mắt thiếu niên tựa như nước suối róc rách, cũng không kém lòng sông khô cạn là bao nhiêu.
Thiếu niên thoáng qua như hoa trong gương, trăng trong nước, chỉ có vết thương chồng chất trước mắt mới là hiện thực.
Băng qua sông đào bảo vệ thành, sau khi ra khỏi cổng thành Phong Đô, khung cảnh ngoài thành vẫn là sương xám dày đặc như cũ, chồn sóc hóa thành hình người, mặc áo đỏ vui
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-nghe-nghiep-su-ton-co-do-nguy-hiem-cao/1603851/chuong-122.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.