*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. 
Chuyển ngữ: Trầm Yên 
........................................................... 
Tiên sinh: "Cố Dung......" 
Thẩm Cố Dung dại ra nhìn hắn, tựa hồ không cách nào hiểu được. 
Y như ngày thường hỏi đề khó, nhẹ giọng hỏi: 
"Vì sao phải cứu một người?" 
"Vì sao thế nào cũng phải là ta sống sót?" 
"Mục đích của người là gì?" 
Thẩm Cố Dung tựa như lớn lên trong một đêm, vô số vọng tưởng thiên chân với thế gian tiêu tan hoàn toàn. 
Thế gian này không có ý tốt vô duyên vô cớ tới. 
Y tự nhận không phải người tốt lành gì, sống nhiều năm như vậy chỉ biết đùa giỡn vui chơi, chẳng làm nên trò trống gì, Hồi Đường Thành có biết bao nhiêu người tốt hơn y, huynh trưởng y, muội muội y, cùng với những thiếu niên ưu tú của tư thục, vì sao cố tình lại chỉ có y sống sót? 
Tiên sinh nhìn chằm chằm con ngươi vô thần như tro tàn của Thẩm Cố Dung hồi lâu, giơ tay muốn vuốt ve tay y, lại bị Thẩm Cố Dung hơi nghiêng đầu về một bên tránh đi. 
"Đừng chạm vào ta." Thẩm Cố Dung lạnh lùng nói. 
Tiên sinh đành phải thu tay về, hắn nhẹ nhàng thở dài: "Quả thực ta có mục đích." 
Thẩm Cố Dung không nói gì, đờ đẫn nhìn hắn. 
Những chuyện y phải trải qua trong mấy canh giờ ngắn ngủi quá nhiều, nhiều đến mức y không thể làm ra biểu cảm nào khác. 
Giống như biểu cảm nào cũng đều sai. 
"Hiện tại toàn bộ Hồi Đường Thành bị trận pháp bao 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-nghe-nghiep-su-ton-co-do-nguy-hiem-cao/1603846/chuong-117.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.