Chuyển ngữ: Trầm Yên 
.......................................................... 
Hôm sau, so tài tiếp tục. 
Mưa phùn lất phất, khắp đường núi bị màn mưa tựa sương trắng bao phủ, bầu không khí mát lạnh thẩm thấu tâm can. 
Mục Trích che ô cho Thẩm Cố Dung, ngăn cách màn mưa đầy trời. 
Từ khi ra khỏi Phiếm Giáng Cư, tầm mắt Thẩm Cố Dung vẫn luôn không tự giác mà tìm kiếm thứ gì đó, nói chuyện với Mục Trích cũng hơi lơ đễnh. 
Vừa tới gần đài tỷ thí, một đám đệ tử đang ríu rít thấy y lập tức im bặt, một tiếng cũng không dám thốt ra khỏi cổ họng. 
Thẩm Cố Dung đã quen, đang chuẩn bị cùng Mục Trích đi lên lầu các, chợt nghe thấy cách đó không xa có người gọi y: 
"Thánh quân ơi! Chúc ngài buổi sáng tốt lành!" 
Là giọng Thanh Ngọc. 
Những người xung quanh không hẹn mà cùng nhìn về phía Thanh Ngọc, vẻ mặt đầy kinh hãi, cảm thấy người này đúng là to gan lớn mật, dám tiếp cận cả Thánh quân - người mà một ánh mắt cũng có thể dọa người ta toát mồ hôi lạnh. Chẳng lẽ hắn không sợ chết sao? 
Thanh Ngọc căn bản không sợ chết, hắn bám vào hàng cuối khán đài, cười hì hì vẫy tay với Thẩm Cố Dung, thái độ cực kỳ vui mừng, lại bất giác toát ra sự thân thiết, tựa như đang coi Thánh quân khiến người người sợ hãi là bằng hữu của mình. 
Thẩm Cố Dung cũng không thèm để ý đến thái độ của người khác đối với mình, y hơi nghiêng đầu, nhìn về phía Thanh Ngọc. 
Chỉ là trong thoáng chốc, ánh mắt vốn còn lóe sự chờ mong của y 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-nghe-nghiep-su-ton-co-do-nguy-hiem-cao/1603782/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.