3 Vị khách ♪♫*•♪
“Thật sao?” Trong lòng Lạc Tử Ninh rất vui vẻ, nếu anh rời đi thì có phải anh không cần sợ chuyện sau này bị Hoắc Lệnh Chi chặt đầu treo lên tường thành nữa?
Nhưng nghĩ lại thì cảm thấy không ổn, nhiệm vụ của anh chỉ toàn xoay quanh Hoắc Lệnh Chi, anh không thể rời đi được.
Cho dù không có nhiệm vụ thì khi anh rời khỏi vương phủ cũng không dễ sống mấy, một là anh không có thân phận, hai là không có tiền, ba là không có nhà. Nơi này vừa lạnh vừa nghèo, dù anh có ra ngoài ăn xin chắc cũng chẳng có mà xin.
Ở đây tốt xấu gì cũng có cái ăn, có phòng ở, hơn nữa thân phận vương phi càng thêm tiện cho chuyện sinh sống trong thành sau này.
Bình thường anh hay thích xem điền văn làm ruộng các thứ. Giờ đây anh đã xuyên tới một nơi nghèo khổ như này mà không xây dựng thì chẳng phải lãng phí lắm à.
“Phu quân, sao huynh lại dùng gương mặt đẹp trai này nói ra một câu tàn nhẫn và độc ác như vậy? Huynh muốn hưu ta khác gì muốn lấy mạng ta?” Lạc Tử Ninh làm bộ mình rất tổn thương, che mặt chạy ra ngoài.
Hoắc Lệnh Chi nhíu mày nhìn hướng Lạc Tử Ninh rời đi, hắn vẫn còn nhớ rõ những lời nói ác độc mà Lạc Tử Ninh đã nói với hắn lúc bọn họ vừa mới thành thân.
Trên đường tới đây, mỗi lần Lạc Tử Ninh thấy hắn toàn trưng biểu cảm thù hằn, cũng không muốn tiếp xúc với hắn, dọc đường đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-nam-the-xung-hi-cua-vuong-gia-tan-tat/2634010/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.