Trước giờ cậu chưa từng có bạn bè hay người thân, kiếp trước cậu chỉ có một mình. Cậu sống như vậy suốt hai mươi tám năm. Hai mươi mốt tuổi thì cậu vào công ty đến giờ, tới nay cũng đã bảy năm, người duy nhất cậu tiếp xúc thường xuyên nhất có lẽ là người sếp suốt ngày mặt nặng, mày nhẹ với cậu. Anh lớn hơn cậu sáu tuổi, năm nay chắc cũng ba mươi tư rồi.
Già nhỉ?
Cậu lại lần nữa bước vào nơi thậm chí không thể gọi là nhà kia. Lại nhìn quanh gian phòng lần nữa.
Khoan đã, sao cậu cứ thấy thiếu thiếu gì nhỉ?
A!!!
Cái bụi rôm của cậu đâu rồi, thứ để cậu bám víu vào đêm nay biến mất rồi. (°ロ°)!
Lục tìm trong trí nhớ xem lần cuối cậu thấy nó là khi nào. Cậu nhớ khi gặp mụ Mộ Dung với hai tên đàn em của ả thì nó vẫn còn ở đây kia mà.
Có khi nào bà ta lấy luôn bụi rôm của cậu rồi không.
Cậu lại lần nữa chấp nhận số phận đẩy đưa, chọn một góc nhỏ thật sạch sẽ rồi dựa vào đó mà ngủ đêm nay thôi. Tuy không được sạch sẽ lắm, mùi ấm mốc cũng rất nồng, nhưng thôi vậy dù sao cũng đỡ không còn cách nào khác. Khi sáng mới ngủ dậy, mãi lo chuyện bà Mộ Dung cậu cũng không có để ý người mình hằng đầy vết đỏ đỏ do nằm trên đống rôm ấy cả đêm. Giờ nhìn lại chính mình thảm vô cùng.
Lại một giấc ngủ không trọn vẹn.
Hôm sau, cậu tỉnh rất sớm vì chỗ ngủ quá
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-nam-the-xung-hi-cua-vuong-gia-tan-tat/2633958/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.