"Lúc nãy con đã nói để con vào đi mà không chịu, giờ bé nhăn nhúm rồi nè." 
Phó Cảnh Lâm nhìn em bé trên giường, tự đắc nói. Bé còn chưa mở mắt hết, mặt đỏ hỏn, nhăn nheo hệt như một lão già. 
Sau đó tự lấy làm tiếc khi nhan sắc của mình không được kế thừa. 
Phó Viện đã quá quen với mấy lời nhảm nhí của con trai mình rồi, mặt lạnh như tiền đứng kế bên nói một câu, "Lúc nhỏ khi con mới sinh ra còn không được bằng Đôn Đôn đâu." 
Phó Cảnh Lâm đang khẽ chạm vào bàn tay bé bỏng của Đôn Đôn chợt đờ người, "Vậy lúc nhỏ trông con thế nào?!" 
Phó Viện: "Con về nhà tự xem hình đi." 
Phó Cảnh Lâm không cam tâm, "Mẹ nói ngay và luôn đi nào." 
"Chuyện từ hơn 20 năm trước rồi, sao mẹ nhớ rõ được chứ." 
Phó Cảnh Lâm như bị sét đánh, "Vậy là, tình yêu sẽ phai tàn phải không?" 
Phó Viện: "....." 
Con muốn bỏ nhà ra đi! 
Đi lang thang, muốn để mẹ hối hận cả đời này! 
Thấy cô không phản ứng gì, Phó Cảnh Lâm lớn giọng nói: "Mẹ không hề....." 
Phó Viện giơ tay vỗ con mình một cái, "Bé cái mồm, làm Đôn Đôn giật mình mất giờ, lần đầu gặp nhau, còn không lo để lại ấn tượng tốt với bé." 
Phó Cảnh Lâm nghe xong mới chịu ngoan ngoãn. 
Sau đó ngó ra ngoài phòng bệnh, tò mò hỏi: "Cậu đâu rồi?" 
"Ở với Tiểu Quỳnh rồi." 
Phó Cảnh Lâm ồ ồ, tiếp tục cúi đầu nhìn Đôn Đôn. 
Lâm Quỳnh xuống khỏi bàn phẫu thuật liền ngồi lên xe lăn, được đẩy đến một phòng bệnh khác 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-nam-the-phao-hoi-cua-nhan-vat-phan-dien/953386/chuong-106.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.