Lâm Quỳnh nhìn tiền giấy rơi trước mắt mình, nhất thời cảm thấy trời đất sụp đổ.
"Không!"
"Không được!"
"Không được!"
Lâm Quỳnh gào lên, bò dậy, ga giường trắng tinh đầy dấu vết của sự vùng vẫy, giống như bị vây trong lưới đánh cá vậy, dù cậu có vùng vẫy cách nào cũng không thoát ra được.
Phó Hành Vân khẽ nhổm người dậy, chầm chậm đặt tay lên vai cậu, khẽ dùng sức lần nữa đè Lâm Quỳnh xuống giường.
"Không phải em thích tiền nhất sao?"
Nói rồi lướt ánh mắt xuống từ vùng cổ trắng nõn cho đến cặp đùi của đối phương.
Lúc này chân của của đối phương vẫn đang đạp loạn xạ, khiến làn da dần đỏ lên.
Trên người cậu bây giờ đến một mảnh vải che thân cũng không có, Lâm Quỳnh biết đối phương đang nhìn mình, ánh mắt đó rực cháy, như muốn cắn nuốt từng tấc da cậu, cậu sợ đến mức cả người run lên.
Cậu sợ, cậu muốn rời khỏi đây, ánh mắt của người xa lạ khiến cậu ghê tởm.
Phó Hành Vân bị khơi dậy hứng thú, ngắm nhìn vòng eo của Lâm Quỳnh đang run rẩy, săn chắc, thon gọn, trắng đến phát sáng.
"Em sợ?"
Nói rồi giơ tay vuốt ve làn da trắng nõn trên eo, "Em cũng biết sợ?"
Lâm Quỳnh lập tức càng run rẩy hơn, nhiệt độ truyền đến từ lòng bàn tay đối phương khiến cậu đau đớn, cậu giơ tay muốn đẩy ra nhưng không thành.
Lâm Quỳnh không biết tại sao, lúc này trong đầu đều đang nghĩ đến Phó Hành Vân.
Nếu như Phó Hành Vân ở đây thì tốt rồi.
Nếu như Phó Hành Vân ở đây... Nếu như Phó Hành
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-nam-the-phao-hoi-cua-nhan-vat-phan-dien/953373/chuong-93.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.