Phó Hành Vân nghe xong những lời nói ngập trong men say của cậu, tim lập tức tan chảy.
"Vì vậy nên mới không thích?"
Lâm Quỳnh gật đầu, cũng không biết gật cho ai xem.
"Em muốn li hôn."
Lại là câu này, Phó Hành Vân đưa tay day trán, "Tại sao lại muốn li hôn?"
"Phó Hành Vân không tốt với em?"
Lâm Quỳnh đột nhiên không trả lời, khoảng lặng đợi chờ đáp án này khiến anh sốt hết cả ruột.
Hỏi lại lần nữa: "Hắn không tốt với em?"
Lâm Quỳnh lúc này mới lí nhí: "Tốt."
Rồi nói tiếp: "Anh ấy cho em tiền tiêu."
Phó Hành Vân: "Cho em tiền tiêu là tốt với em?"
Lâm Quỳnh hắng giọng một tiếng, "Ừm, em thích nhất là tiền."
Ngón tay khua khua trong không khí, "Anh biết không, tiền mua được nhiều thứ lắm đó."
Phó Hành Vân chăm chú lắng nghe, nhưng trong lòng đột nhiên thấy nguy hiểm, "Trừ Phó Hành Vân ra, còn ai cho em tiền tiêu nữa không?"
"Có nha."
Anh dừng lại một nhịp, "Vậy em có thích không?"
Lâm Quỳnh không chút nghĩ ngợi, "Đương nhiên rồi."
Phó Hành Vân lập tức hít sâu một hơi, "Là ai?!"
Lâm Quỳnh: "Tổ quốc."
"...."
Cậu không cha không mẹ, lớn lên ở cô nhi viện, khi đi học phải cạnh tranh sống chết mới giành được học bổng, là học bổng của nhà nước.
Mỗi lần lấy được tiền, ôm trong lòng mà thấy nặng trĩu, khỏi phải nói thỏa mãn đến nhường nào.
Lâm Quỳnh thỉnh thoảng còn nghĩ, sao số của người khác lại tốt như vậy, sinh ra có cha có mẹ, lại còn có tiền.
Nhưng dần dần, nghĩ thông rồi thì không còn muốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-nam-the-phao-hoi-cua-nhan-vat-phan-dien/953370/chuong-90.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.