Vương Trình nghe xong thì có chút nghi hoặc, nhìn người đang giãn cơ đối diện mình, "Tại sao?"
"Không phải vẫn còn đồng đội sao?"
Lâm Quỳnh quay đầu lại, lặng yên nhìn hắn một cái.
Vương Trình giống như bị ánh mắt đó châm chích đầy người, "Sao lại nhìn tôi như vậy?"
"Trước đây anh từng trượt tuyết chưa vậy?"
Vương Trình thành thật trả lời, "Chưa."
Lâm Quỳnh vỗ vai hắn, "Anh nhớ phải đứng cho vững nhé, trời có sập cũng phải đứng cho vững."
"Tại sao?"
Lâm Quỳnh chỉ để lại một bóng lưng dứt khoát, "Chỉ cần anh ngã xuống, anh sẽ lập tức phát hiện ra tất cả đều là thù."
Vương Trình ban đầu vẫn có chút khó hiểu, mãi đến mười phút sau.
"Móa!"
"Lâm Quỳnh, đã nói là đồng đội mà?!"
Lâm Quỳnh chơi đùa với tuyết vui đến quên trời quên đất, chơi mãi đến hơn mười giờ mới về phòng nghỉ ngơi.
Cậu tắm nước nóng xong rồi leo lên giường nằm, buồn ngủ không chịu nổi, nhưng nhớ ra hôm nay vẫn chưa biểu diễn hình tượng vì yêu cứ đâm đầu với Phó Hành Vân, cố chống mi mắt lên gọi một cuộc điện thoại.
"Hành Vân."
"Ừm."
Giọng của anh từ đầu dây bên kia truyền đến, "Có chuyện gì?"
Lâm Quỳnh nằm phơi cá mắm trên giường, "Thật ra cũng không có gì, chỉ là muốn nói chuyện với anh vài câu."
"Ừm."
Lâm Quỳnh bắt đầu hỏi han, "Hôm nay ra ngoài có lạnh không, trên người có chỗ nào không thoải mái không?"
Nghe được đối phương quan tâm mình, tim Phó Hành Vân tan chảy, "Không có."
Lâm Quỳnh tươi cười ngốc nghếch, "Vậy thì tốt, quần giữ nhiệt là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-nam-the-phao-hoi-cua-nhan-vat-phan-dien/953353/chuong-73.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.