Phó Cảnh Lâm nhìn cơm chiên vàng óng trong tay, nhất thời thấy nặng tựa ngàn cân.
Lâm Quỳnh nghiêng đầu qua nhìn, "Cậu còn có sở thích này?"
"Ừm."
Một âm thanh vừa đục vừa trầm, Phó Cảnh Lâm gồng mình, "Đứng ăn tốt cho tiêu hóa."
Đột nhiên khó nói nên lời, nếu biết trước đến đây phải ăn cơm thừa, còn phải chịu phạt đứng thì đã không cãi nhau với mẹ rồi.
Lâm Quỳnh khuyên nhủ, "Cậu ngồi xuống ăn đi, đứng vậy thấy không thoải mái."
Phó Cảnh Lâm đầy cảm kích nhưng cậu mình chưa cho thì không dám ngồi, híp mắt nhìn qua Phó Hành Vân.
Phó Hành Vân nhìn cậu nhóc một cái, "Nhìn gì?"
Phó Cảnh Lâm vội lắc đầu, "Không, không có gì."
"Bảo con ngồi thì ngồi đi."
Phó Cảnh Lâm nghe xong mới cởi balo ngồi xuống, sau đó đặt đĩa lên bàn trà, thân hình cao to ngồi co lại trên ghế đẩu, nhóp nhép ăn cơm.
Lâm Quỳnh nhìn dáng vẻ ăn như hùm như sói của cậu nhóc, "Cậu bao lâu chưa ăn cơm rồi?"
Phó Cảnh Lâm cúi đầu và cơm vào miệng, giơ ba nhón tay thon dài lên.
Lâm Quỳnh có chút bất ngờ, "Ba ngày?"
Phó Cảnh Lâm uống một ngụm nước cho xuống cơm, "Ba tiếng."
"...."
Sau đó lại như gió cuốn mây bay, chưa tới vài phút đã ăn xong một đĩa cơm chiên trứng, Phó Cảnh Lâm giống như dân tị nạn, nhìn về phía Lâm Quỳnh, "Còn không?"
Lâm Quỳnh gật đầu, "Trong nồi trong bếp á."
Lần này Phó Cảnh Lâm đã rút ra bài học, không nói gì mà đưa đĩa ra trước mặt cậu.
Ý đồ rất rõ ràng.
Cho thêm chút đi.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-nam-the-phao-hoi-cua-nhan-vat-phan-dien/953344/chuong-64.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.