🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Tần Úy Sở nhíu mày nhìn đối phương, "Mẫu người yêu của anh cứ lạ thế nào ấy nhỉ?"
Lâm Quỳnh mở miệng, "Cậu cũng không kém."
Tần Úy Sở kích động, "Tôi thật lòng thích anh đó!"
"Tôi cũng thật lòng thích mẫu người kia."
"...."
Thấy người ta từ chối, Tần Úy Sở nhìn cậu, im lặng một lúc, sau đó từ trong túi lấy ra một tấm thẻ, nhét vào tay cậu.
Lâm Quỳnh nghi hoặc, "Này là muốn làm gì?"
Tần Úy Sở hút sâu một hơi, "Anh không muốn yêu đương với tôi, vậy tôi chỉ có thể bao nuôi anh thôi."
"Bao tôi làm cái gì?"
"Bao để anh yêu đương với tôi."
"..." Lâm Quỳnh bất lực nhìn tên thiếu gia trước mặt, "Sao cậu lại cảm thấy tôi sẽ chịu để cậu bao nuôi?"
Tần Úy Sở cũng không làm bộ, "Không phải anh nói thích người có tiền sao?"
Lâm Quỳnh nhét tấm thẻ về lại tay hắn, "Tôi từ chối."
"Thù lao mấy bộ phim gần đây của tôi đều ở trong này hết, con số không nhỏ đâu, tôi khuyên anh đừng vì tuổi tác của tôi mà mất nhiều hơn được, hơn nữa..."
"Hơn nữa cái gì?"
"Tuổi tác sau này sẽ tăng mà."
Tần Úy Sở vừa nói xong, liền thấy đối phương cực kì cố chấp, nhanh tay nhét lại tấm thẻ vào túi hắn, "Tôi không cần."
"Tại sao chứ?!"
Chỉ thấy cậu từ trong túi móc ra một tấm thẻ vàng, "Bởi vì cái tôi có chính là tiền."
"...."
"Anh ghét tôi đến vậy sao?"
Lâm Quỳnh uyển chuyển nói, "Thực ra là có chút."
"Anh ghét tôi điểm nào chứ?"
"Thở."
"...."
Lâm Quỳnh nhanh chóng chỉnh lại, "Tôi ghét cái tính cách khó ở của cậu, không để ai vào mắt, không biết lễ phép, không có tình thương..."
Tần Úy Sở nghẹn ngào, "Dừng."
Lâm Quỳnh nhìn hắn, "Sao vậy?"
"Tôi còn chưa nói xong mà."
Hắn vốn còn tưởng đối phương sẽ chỉ cố hết sức tìm ra một, hai khuyết điểm trên một con người hoàn hảo như mình, không ngờ là cả một đống.
"Đủ rồi" Tần Úy Sở cắn răng nhìn đối phương, "Nên hôm nay tôi có làm gì thì anh cũng sẽ không đồng ý đúng không?!"
Lâm Quỳnh nghiêm túc, "Ngày mai cũng không."
Tần Úy Sở nhìn cậu, "Vậy ngày mốt tôi lại tới."
"...."
Lâm Quỳnh im lặng suy nghĩ một lúc, "Cũng được."
Tần Úy Sở kinh ngạc, "Thật sao?"
Lâm Quỳnh gật gật đầu.
Tần Úy Sở có chút kích động, "Vậy ngày mốt tôi lại tỏ tình với anh lần nữa."
Nói rồi vui vẻ quay người chạy đi.
Lâm Quỳnh thấy bóng dáng hắn chạy đi, lúc này mới thở phào, nếu không nói như vậy thì không biết còn bị kẹt ở đây bao lâu nữa.
Lâm Quỳnh quay về, Vương Trình lên tiếng hỏi, "Đi làm gì đó?"
"Vừa rồi không tìm thấy cậu."
"Có người tìm tôi."
"Ai?"
"Tần Úy Sở."
Vương Trình chấn kinh, "Cậu ta tìm cậu làm gì?"
....
Lâm Quỳnh không định nói chuyện mình được tỏ tình, hơn nữa, chuyện này càng ít người biết càng tốt, cũng coi như giữ chút thể diện cho Tần Úy Sở, "Thưởng thức lỗ mũi của cậu ta."
"...."
Không hợp lẽ thường, nhưng lại cứ khiến người ta phải tin phục.
Tần Úy Sở hứng trí bừng bừng quay về, Tần Hằng mở miệng, "Bị kích thích sau khi bị từ chối hả."
Tần Úy Sở trừng mắt nhìn y, "Không có nha."
Tần Hằng ngạc nhiên, "Cậu ta đồng ý rồi?"
"Cái đó thì không có."
Tần Hằng nghe xong liền thấu hiểu nói, "Vậy cũng rất bình thường."
"Cái gì?!"
"Không có gì" Tần Hằng nhìn hắn, "Sao này định làm thế nào?"
"Ngày mốt tỏ tình với anh ấy tiếp."
Tần Hằng nghi hoặc, "Tại sao lại là ngày mốt?"
....
"Bởi vì trước đó thì anh ấy từ chối rồi."
"Chú không dùng cách mà anh dạy?"
Tần Úy Sở có chút hụt hẫng, "Dùng rồi, anh ấy không quan tâm."
Tần Hằng nhướng mày, "Cậu ta cảm thấy bao nuôi là đang sỉ nhục cậu ta?"
Tần Úy Sở: "Anh ấy thấy tiền không đủ."
"...."
Tần Hằng hít sâu một hơi, "Vậy chú cứ thêm một chút."
"Nhưng anh ấy lại nói cái anh ấy có chính là tiền."
Tần Hằng bất lực, giỏi quá nhỉ.
Trong thời gian hai ngày kế tiếp, Tần Úy Sở đều đang trong trạng thái sẵn sàng.
Sáng ngày mốt hắn thức dậy thật sớm, mặc tây trang lên, tạo kiểu tóc, cầm mảnh giấy nhỏ viết trên đó lời tỏ tình, đi đến đoàn phim từ sớm.
"Chào buổi sáng."
Nhân viên đoàn phim được hắn chào giỏi giật mình thon thót, đại thiếu gia này bị vong nhập hả, vậy mà lại chủ động chào hỏi người khác.
Tần Úy Sở nhìn trái nhìn phải, không nhìn thấy bóng dáng Lâm Quỳnh.
Sau đó mất kiên nhẫn tìm nhà tạo mẫu phụ trách tạo mẫu cho Lâm Quỳnh, "Anh ấy đâu?"
Nhà tạo mẫu bị hắn kéo lại, mặt mày ngơ ngác, "Ai?"
"Lâm Quỳnh!"
Nhà tạo mẫu mở miệng, "Cậu ấy đi từ hôm qua rồi."
Tần Úy Sở nhíu mày, "Đi đâu?"
"Về nhà đó."
Tần Úy Sở: "Về nhà làm gì, trong nhà xảy ra chuyện hả?"
Nhà tạo mẫu: "Không phải."
"Vậy khi nào quay lại?"
"Cậu ấy đóng máy rồi, còn quay lại làm gì nữa?"
Tần Úy Sở:!!!
Lâm Quỳnh sau khi đóng máy thì lịch sự chào tạm biệt mọi người trong đoàn, nhanh như gió cuốn chạy về Lâm Nghi.
Khi về đến nơi đã là hai giờ sáng, Lâm Quỳnh bấm mật khẩu cửa, sau đó xách vali rón rén bước vào.
Sáng sớm hôm sau Phó Hành Vân từ trên lầu đi xuống, liền nhìn thấy cậu đang làm tổ trên sô pha.
Phó Hành Vân nhìn qua, đúng lúc Lâm Quỳnh nghe thấy tiếng động nên nheo nheo mở mắt ra, sau khi thấy anh liền mở miệng, "Chào buổi sáng."
"Về lúc nào?"
Lâm Quỳnh không muốn dậy chút nào, "Tối qua."
Người đàn ông nhíu mày, "Sao lại ngủ ở đây?"
"Mệt quá, không muốn lên lầu."
Tối qua Lâm Quỳnh vừa vào tới cửa thì toàn thân như bị rút hết sức lực, nhìn cầu thang như thấy núi cao vời vợi.
"Tôi leo lên không nổi."
Phó Hành Vân vừa định mở miệng nói gì đó, liền nghe thấy tiếng cậu nằm xuống sô pha lầm bầm, "Anh có thể lấy giúp tôi cái chăn không?"
Ai ngờ anh không nói gì, quay người đi luôn.
Lâm Quỳnh thấy anh rời đi, vùi mặt vào gối dựa, tiếp tục ngủ.
Không có chăn thì không có vậy, dù sao cũng ngủ được.
Không bao lâu sau trên người thấy nằng nặng, Lâm Quỳnh buồn ngủ đến mụ mị, rướn mi mắt lên nhìn chăn trên người mình.
Còn mang theo một mùi hương thoang thoảng.
Lâm Quỳnh hơi nghiêng đầu, híp mắt cười, "Cảm ơn."
Khi cậu hoàn toàn tỉnh ngủ thì đã là mười giờ sáng, Lâm Quỳnh ngồi dậy trên sô pha, cúi đầu nhìn chăn trên người mình, không phải của cậu, mà là của Phó Hành Vân.
Cậu ôm chăn về phòng trước rồi sắp xếp đồ đạc, thay đồ, lúc này mới xuống bếp làm một ít sandwich.
Lâm Quỳnh đứng trước thư phòng gõ cửa, "Hành Vân, tôi đây!"
Giọng người đàn ông từ bên trong vang lên, "Vào đi."
Lâm Quỳnh đi vào, đặt sandwich lên bàn, "Ăn cái này đi, mới làm đó."
Phó Hành Vân nhìn quầng thâm mắt của cậu, "Sao không để hôm nay hãy về."
Lâm Quỳnh thẹn thùng cúi đầu, "Muốn sớm được gặp anh."
Sau đó nhìn biểu cảm của anh, "Anh không tin?"
Phó Hành Vân lạnh nhạt: "Không có."
Lâm Quỳnh nghiêm mặt, "Tôi nhìn thấy một nét chột dạ trong mắt anh."
Phó Hành Vân im lặng một lúc rồi nói thẳng, "Cậu tại sao lại phải về trong đêm?"
Lâm Quỳnh chỉ đành nói thật, "Gặp phiền phức trong đoàn phim."
Phó Hành Vân nghe xong liền nhíu mày, "Phiền phức gì."
"Đánh cắp tình yêu."
"...."
Lâm Quỳnh: "Thì là trong đoàn phim có một diễn viên tỏ tình với tôi..."
Lời Lâm Quỳnh còn chưa nói xong thì anh đã cắt ngang: "Cậu đồng ý rồi?!"
"Đương nhiên không, tôi đã có anh rồi, hơn nữa..."
Phó Hành Vân nhíu mày, "Hơn nữa cái gì?"
"Ở trong giới giải trí mà còn muốn yêu đương là hủy hoại tiền đồ."
"Tôi rất có đạo đức nghề nghiệp đấy nhé."
Nói rồi Lâm Quỳnh vỗ ngực mình, "Nên tôi mới kết hôn đó."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.