Phó Cảnh Lâm không thể tin được nhìn đối phương, không ngờ trong tình huống như thế này, đối phương không an ủi mình thì thôi đi, còn hắt cho mình thùng nước lạnh. 
Phó Cảnh Lâm mở miệng chỉ trích, "Anh thật vô tình, anh chưa từng thất tình hả?" 
Lâm Quỳnh đáp rất tự nhiên, "Từng nhìn thấy." 
Phó Cảnh Lâm: "Vậy tại sao anh không an ủi tôi?!" 
Lâm Quỳnh vỗ vỗ vai đối phương, "Tôi tin cậu có thể tự mình vượt qua." 
"Nỗi khổ trong tình yêu còn chịu không được, sau này làm sao chịu được gian khổ trong xã hội." 
Phó Cảnh Lâm thất vọng ngồi trên xe, mặt đầy bất lực, "Anh và cậu tôi giống hệt nhau, không hiểu tình người." 
Lâm Quỳnh thẹn thùng cúi đầu, "Lấy gà theo gà, lấy chó theo chó." 
"...." 
Sau đó đưa balo cho cậu, "Đi học đi." 
Phó Cảnh Lâm không muốn đối diện với hiện thực, "Tôi không muốn đi." 
Lâm Quỳnh nhíu mày: "Vậy đâu có được, vậy sau này làm sao uống gió Tây Bắc được." 
Phó Cảnh Lâm:.... 
Cuối cùng Phó Cảnh Lâm vẫn phải cắn răng đi học. 
Khi Lâm Quỳnh về nhà, Phó Hành Vân đang ngồi trong phòng khách xem tin tức. 
"Hành Vân, tôi về rồi." 
Người đàn ông đưa mắt qua nhìn cậu một cái. 
Lâm Quỳnh ngồi xuống bên anh, "Cháu anh thất tình rồi." 
Mặt Phó Hành Vân xuất hiện một chút nghi hoặc. 
Lâm Quỳnh mở miệng nói: "Nó bị người ta coi là cái máy rút tiền, còn bị người ta mắng là thằng ngu." 
"...." 
Mặt Phó Hành Vân không hề có chút phẫn nộ nào, "Để nó chịu thiệt một chút cho nhớ lâu hơn." 
Hai người vừa 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-nam-the-phao-hoi-cua-nhan-vat-phan-dien/953311/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.