Người ăn xin: "...."
Chỉ thấy chàng thanh niên trước mặt cười tươi như gió xuân, nhất thời làm đui mù mắt hắn.
Đúng lúc này, một người đàn ông mặc tây trang, đi giày da bước đến, nhìn hai người một cái, giơ tay bỏ vào trong chén của Lâm Quỳnh món tiền lớn- hai đồng.
Lâm Quỳnh thành thạo nói một câu cảm ơn, sau đó tự tin cười với người kia, "Tiền xin được không thua gì năm đó."
Người ăn xin: "...."
Nhìn Lâm Quỳnh trên mặt viết hai chữ ăn bám trước mắt mình, người ăn xin giận run tay, lên án cậu, "Cậu... Cậu như thế này thì khác gì há miệng chờ sung chứ?"
Lâm Quỳnh nghi hoặc nhìn hắn, "Tôi đâu phải há miệng chờ sung."
Người ăn xin:?
Lâm Quỳnh thẹn thùng mỉm cười: "Làm một lần ăn một đời."
Hay cho một tên nô lệ của đồng tiền.
Người ăn xin khó tin nhìn cậu, "Cậu... cậu..."
Lâm Quỳnh nhìn hắn, nói, "Cứ nhìn về phía đồng tiền, mọi thứ rồi sẽ tốt thôi."
Ngay sau đó, người ăn xin đỏ mặt tía tai, "Cậu bán rẻ linh hồn và thể xác như vậy mà không thấy xấu hổ sao?"
Lâm Quỳnh thẳng thắn nói: "Tôi không thể lấy không tiền của người ta."
Người ăn xin hít sâu một hơi, "Vậy lão đàn ông kia bao nhiêu tuổi?"
Lâm Quỳnh: "Anh hùng không hỏi xuất thân, đại gia không nề hà tuổi tác."
"...."
Ngay sau đó, chỉ thấy người ăn xin mở miệng, "Tôi cho dù có chết đói..."
Lâm Quỳnh chủ động tiếp lời, "Hay từ đây nhảy xuống, cũng tuyệt đối không đi ăn bám."
Nói xong liền vỗ vỗ vai người kia, "Yên tâm đi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-nam-the-phao-hoi-cua-nhan-vat-phan-dien/953304/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.