"...." Vương Trình: "Cậu rủa tôi." Lâm Quỳnh mở miệng biện giải, "Nào có." Vương Trình: "Vậy lời vừa rồi cậu nói là có ý gì?" Lâm Quỳnh ngẩng cái đầu rối như tổ qua, giơ tay lên, vô lực đặt lên tim mình, phúc đến thì lòng người cũng sáng, "Đó là chúc phúc." "...." Sau đó lại đánh trống lảng, "Tìm tôi có việc gì?" Lâm Quỳnh nhìn ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ thủy tinh chiếu vào phòng mà nheo nheo mắt. Vừa nghe đối phương nhắc đến, Vương Trình mới sực nhớ, "Lâm Quỳnh!!!" "Có việc rồi, chúng ta có việc rồi!" Thanh niên đưa điện thoại ra xa tai một chút, "Đi chụp đồng phục?" Vương Trình kích động: "Quay phim!" Lâm Quỳnh nghe xong nhíu mày, lên tiếng, "Không đi." Vương Trình không thể nào tin, "Tại sao?!" "Cơ hội tốt bao nhiêu!" Lâm Quỳnh không mấy quan tâm gãi gãi đầu, "Tôi không biết đóng, không dám bon chen." Mặc dù kiếp trước là diễn viên sân khấu, nhưng suy cho cùng cũng không phải cùng một ngành, cậu chưa từng có kinh nghiệm quay phim nên không nắm chắc được, cậu không muốn đi mạo hiểm, dù sao tủ đông cũng chỉ để giữ đông. "Cậu trước đây không phải cũng không biết sao?" Vương Trình tiếp tục khuyên nhủ, "Diễn xuất trước đây vừa dở vừa tệ, cậu còn kén chọn kịch bản, đâu có mấy người tìm cậu đóng phim, cả năm cũng không kiếm được bao nhiêu tiền. Lâm Quỳnh thuận theo nói, "Nên tôi mới kết hôn đó." "...." Vừa nhớ đến chuyện Lâm Quỳnh bây giờ đã gả cho một lão biếи ŧɦái, Vương Trình cảm thấy đầu đau tim nhói. Vương Trình ý nặng tình dài, "Lần này không giống vậy." Lâm Quỳnh nghi hoặc, "Chỗ nào không giống?" Vương Trình lại một lần nữa kích động, "Chúng ta nhận được lời mời phim điện ảnh đó!" "Hình chụp đồng phục lần trước của cậu nổi rồi, nhà sản xuất nói ngoại hình của cậu rất hợp với nhân vật, muốn cậu đi thử vai!" Miệng nhỏ của Lâm Quỳnh mở lớn thành chữ O, "Đúng là bánh từ trên trời rơi xuống." Vương Trình: "Ai nói không phải đâu, cậu gần đây không phải đang làm việc thiện gì đó chứ?" Lâm Quỳnh cẩn thận suy nghĩ, "Gần đây ăn chay." "...." Giọng Vương Trình ngập tràn kích động, "Cơ hội trên trời rơi xuống, có đi không?" Lâm Quỳnh một lần nữa quả quyết, "Không đi." Vương Trình: "Tại sao chứ, nhiều tiền lắm đó!" Lâm Quỳnh khẽ cười một tiếng, giống như tiền chỉ là phù du, "Anh biết chồng tôi là ai không?" Vương Trình: "Người cao tuổi?" Lâm Quỳnh: "Người có tiền." "...." Vương Trình sâu sắc nói, "Dựa vào ai cũng không bằng dựa vào chính mình." Lâm Quỳnh mở miệng, "Tôi trước đây cũng nghĩ như vậy đó, mãi đến khi tôi nếm được hương vị của sự lười biếng." Sau đó giống như một kẻ trầm tư, "Thuở thiếu thời không biết ăn bám sướng như vậy, đem thanh xuân đi cày cấy." "...." Vương Trình nghe xong hít sâu một hơi, đối phương là một thiếu niên mới vừa bị một lão già xấu xa dùng tiền dụ dỗ đi vào con đường lầm lỡ. Hắn cần phải yêu thương, cần phải bao dung. "Lâm Quỳnh, mỗi người đều là một cá thể độc lập, không phụ thuộc vào bất cứ ai, đương nhiên cậu cũng là độc nhất vô nhị." Lâm Quỳnh lắc đầu tự cười giễu chính mình, "Trước đây tôi cũng cảm thấy bản thân là độc nhất vô nhị." Vương Trình tưởng rằng đối phương muốn thoát khỏi con đường sa đọa của mình, "Sau đó thì sao?" "Mãi đến khi tôi đặt một tên tài khoản giống vậy." "...." Lâm Quỳnh mặc dù nói rất quả quyết nhưng cũng đã suy xét qua rồi, cậu cũng không phải là không cần sự nghiệp, chỉ là công việc chủ yếu mà cậu cần làm bây giờ là chăm sóc Phó Hành Vân để giữ mạng mình. Cách ngày Phó Hành Vân trở mình còn không tới hai năm nữa, nếu như ra ngoài quay phim thì phải một hai tháng không về, nhưng cái biệt thự to đùng này của Phó Hành Vân này đến ngay cả một người giúp việc cũng không có. Vương Trình: "Tôi không tin cậu không động lòng, tôi cần một lý do hợp lý." Lâm Quỳnh: "Tôi không thể ra ngoài thời gian dài." Vương Trình:!!! Cái lão biếи ŧɦái kia vậy mà đã bắt đầu kiểm soát tự do thân thể của Lâm Quỳnh! Vương Trình: "Vai diễn mà cậu thử vai này chỉ có đất diễn khoảng hai, ba phút trong phim." "Nếu như diễn tốt, chắc khoảng ba ngày là quay xong." Lâm Quỳnh có chút dao động, "Diễn vai gì thế?" Vương Trình: "Bạch nguyệt quang." Thấy cậu do dự, Vương Trình lại tiếp tục khuyến khích, "Cậu yên tâm, không ra ngoài thời gian dài đâu." Sau khi biết được đoàn phim ở ngay thành phố kế bên, Lâm Quỳnh mới nhận lời. Cúp máy xong, Lâm Quỳnh nhìn ánh mặt trời trực rỡ bên ngoài cửa sổ, sau đó lại một lần nữa nằm xuống giường ngủ nướng, nhưng lại không hề thuận lợi như trong tưởng tượng, giọng nói của Vương Trình giống như ma quỷ vang lên bên tai, chui vào trong não. Cuối cùng cậu bất lực thức dậy, mang dép, đi xuống lầu, vừa xuống lầu liền chạm mặt Phó Hành Vân mới đi thang máy từ trên lầu xuống. Lâm Quỳnh: "Buổi sáng tốt lành." Không tốt cũng được. Phó Hành Vân nhìn quầng thâm dưới mắt Lâm Quỳnh, ngắn gọn đáp lại một tiếng. Vào bữa sáng, Lâm Quỳnh nói sơ qua với đối phương chuyện mình phải ra ngoài làm việc. Lâm Quỳnh nhai cơm trong miệng, "Không lâu, thử vai một ngày xong về liền." Phó Hành Vân: "Cậu đi bao lâu cũng được." Lâm Quỳnh cũng không để trong lòng, suy cho cùng thì đây cũng chính là cách nói chuyện của đối phương. Sau bữa sáng, Lâm Quỳnh đẩy Phó Hành Vân ra ngoài đi dạo vài vòng, gần đây đều là dạo trong vườn của biệt thự, nhìn đến phát ngán rồi, lần này Lâm Quỳnh định mang người ra ngoài đi dạo. Lâm Quỳnh ăn mặc chỉnh tể đẩy người ra khỏi nhà, trùng hợp lại gặp ông lão gom rác toàn thân toàn đồ hiệu đang dắt một chú chó nhỏ. Hai người cũng coi như là chỗ thân quen, ông lão gom rác nhìn thấy Lâm Quỳnh liền chào hỏi. Lần này cũng không ngoại lệ, ông lão gom rác mỉm cười nói: "Trùng hợp ghê, cậu cũng dắt chó ra ngoài dạo à?" Lâm Quỳnh:.... Phó Hành Vân:.... Trời ơi, chết vì một câu nói. Lâm Quỳnh biện giải vài câu, sau đó liền nhanh chóng đẩy Phó Hành Vân rời đi. Phù! Hôm nay cũng là ngày cứu được một mạng người. Ba ngày sau, Vương Trình đến đón người, Lâm Quỳnh sợ Phó Hành Vân ở nhà một mình sẽ đói chết, đặc biệt giúp anh cài app đặt đồ ăn online vào máy. Phó Hành Vân nhìn rồi nói, "Cái này để làm gì?" Lâm Quỳnh chỉ cười không nói. Cứu mạng chó của anh đó:) Lúc hai người đến nơi thì đúng vào buổi trưa, vừa vào phòng chờ liền cảm nhận được một luồng khí nóng. Chỉ thấy bên trong đầy người, đều là vì cùng một vai diễn mà đến, Lâm Quỳnh cũng vậy. Vương Trình:!!! "Chuyện gì vậy, không phải chỉ có chúng ta nhận được lời mời sao?" Lâm Quỳnh: "Nhà sản xuất nói với anh?" Vương Trình: "Vậy thì không có." "...." "Mặc dù chúng ta không phải là duy nhất, nhưng cũng là miếng bánh trên trời rơi xuống." Vương Trình: "Người hơi nhiều một chút, nhưng Lâm Quỳnh cậu gần đây hay làm việc thiện, nói không chừng sẽ có cơ hội." Lâm Quỳnh: "Ví dụ?" Vương Trình: "Đủ đắp vào tiền xăng hôm nay." "...." Khi phỏng vấn bắt đầu, Lâm Quỳnh và Vương Trình đang đợi trên hành lang, mà mỗi một người sau khi đi vào đều cực kì nhanh bước ra, là tốc độ mà mắt thường có thể nhìn thấy được. Gần như là mới bước vào khoảng 20 giây là bước ra rồi. Thấy sắp tới mình, Lâm Quỳnh đột nhiên thấy tay hơi run run. Lâm Quỳnh:? Cậu cúi đầu nhìn, liền thấy Vương Trình đang nắm lấy tay mình, không ngừng run rẩy. "...." Lâm Quỳnh: "Anh đang làm gì vậy?" Vương Trình: "Ban phát sức mạnh cho cậu, dịu dàng mà kiên định." Hai người nhìn chằm chằm nhau, Lâm Quỳnh nghiêng đầu đi. "Cái sức mạnh này không cần cũng được." "...." Rất nhanh đã đến họ rồi, ngay khoảnh khắc Lâm Quỳnh bước vào liền bắt đầu tính giờ. Hai mươi giây sau, định quay người rời đi. "Đợi đã!" Lâm Quỳnh nghi hoặc quay đầu lại:? Nhà sản xuất đẩy dẩy mắt kính, "Người thật và ảnh giống nhau."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]