Lâm Hựu:....
Lâm Hựu nhìn khuôn mặt tươi cười của người trước mặt, nắm đấm siết chặt rồi lại thả lỏng.
"Anh Quỳnh, anh niệm tình thủ túc mà cho em mượn tiền đi, em sau này nhất định sẽ trả anh cả vốn lẫn lãi, hơn nữa, đều là người một nhà, em còn có thể lừa anh sao."
Lâm Quỳnh thở dài.
"Cậu cái thằng nhóc này sao lại không nghe hiểu lời người ra nói vậy chứ?"
Lâm Hựu nhất thời kinh ngạc, lẽ nào lời Phó Hành Vân ban nãy nói ở dưới lầu là giả!
"Anh thật sự không có tiền sao?"
Lâm Quỳnh nhìn chiếc nhẫn kim cương trên tay, "Tôi thật sự không muốn cho cậu mượn."
Lâm Hựu:....
Mặc dù Phó Hành Vân đưa thẻ cho cậu, nhưng cậu trước giờ không biết số tiền bên trong, cậu biết, số tiền bên trong không phải là con số nhỏ, thậm chí có khả năng cả hai đời của cậu đều chưa nhìn thấy nhiều tiền như vậy bao giờ.
Nhưng mỗi lần cậu tiêu tiền trong đó đều là dùng vào chi tiêu trong nhà, nói cho dễ nghe thì là tài sản chung của hai chồng chồng, tiền này cậu không có tư cách cho mượn.
Lâm Hựu nghiến răng, nhưng nhớ lại lời Trần Hàm, không thể đắc tội người ta, lúc này mới đè xuống lửa giận trong lòng, quay người rời đi.
Trần Hàm thấy người xuống lầu liền vội vàng hỏi, "Sao rồi?"
"Lâm Quỳnh nói thế nào?"
Sắc mặt Lâm Hựu khó coi, "Còn có thể nói thế nào, không cho mượn!"
Trần Hàm lập tức nhíu mày, "Con lại trêu chọc gì tới nó nữa hả?"
Lâm Hựu nhớ lại ngữ khí nhịn nhục của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-nam-the-phao-hoi-cua-nhan-vat-phan-dien/953297/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.