Trần Túc nhìn bóng lưng hối hả của Trần Nghị mà không khỏi thở dài mệt mỏi, nhìn người đã hại chết chủ nhân cơ thể này hiện tại lại chật vật chạy trốn trước mặt mình như vậy không khiến cậu vui vẻ mà càng thêm suy ngẫm về cuộc đời này.
Đây chính là sự công bằng mà thế giới này định ra. Cậu cũng từng là người bị hại trong định luật này.
“Túc Túc…”
Vũ Hoàng Kính nhìn thấy Trần Túc ngẩn người liền gọi.
Trần Túc nhìn anh mỉm cười không nói gì, cậu đi đến bên cạnh Trần Vân sau đó an ủi:
“Không sao chứ mẹ.”
Trần Vân lắc đầu vỗ nhẹ tay Trần Túc:
“Không cần lo lắng là do mẹ muốn xem thử nó đến đây vì chuyện gì.”
Trần Túc gật đầu cười:
“Mẹ không cần làm vậy đâu. Anh Kính đã tính toán cả rồi.”
Trần Vân thở dài:
“Mẹ biết rồi.”
Lúc này Trần Túc mới nghiêm mặt nhìn Vũ Hoàng Kính đang đứng một bên nghe hai người nói chuyện:
“Chúng ta về phòng, tôi có chuyện cần hỏi.”
Vũ Hoàng Kính gật đầu rồi dẫn đầu đi trước. Trần Túc sau khi nhìn Trần Vân rồi cũng nhanh chóng đuổi theo.
Hai người chậm rãi đi lên phòng, cửa phòng nhanh chóng bị mở ra sau đó đóng lại.
Vũ Hoàng Kính đi đến ghế cạnh cửa ban công rồi ngồi xuống, anh nghiên mắt nhìn đứa nhỏ vẫn đang đứng trước cửa phòng mà buồn cười. Người nói muốn cùng anh nói chuyện lại đang ngượng ngùng không biết phải mở lời thế nào.
Trần Túc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-nam-the-ga-thay/3395183/chuong-66.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.