Bảy giờ sáng, Trần Vân khoác thêm áo khoác tay cầm giỏ nhựa được bà tìm thấy trong bếp đi đến cửa.Trần Túc đi theo sau lưng bà lo lắng hỏi:
“Mẹ con đi cùng nhé, nơi này cũng không quen thuộc lỡ như lạc đường thì làm thế nào.”
Trần Vân bất đắc dĩ nhìn cậu giống như một ông cụ mà lo lắng cái này sau đó lo lắng cái nọ, bà thở dài vỗ nhẹ đầu Trần Túc rồi nói:
“Con đừng như ông cụ non vậy chứ. Mẹ già rồi chứ có phải con nít đâu mà không biết đường về.”
Trần Túc nghe bà nói mà không khỏi xấu hổ, nhưng cậu vẫn không an tâm.
Trần Vân là người phụ nữ sống vì chồng con, trước khi kết hôn bà chưa từng ra khỏi nhà sau này lấy chồng cũng chỉ xoay quanh chồng con mình, đến khi chồng mất bà lại bị bệnh phải nhập viên một quãng thời gian. Bà chưa từng đi đâu cả cũng biết bên ngoài đẹp đẽ như thế nào, trước đây chủ nhân của thân thể này từng mong ước có thể dẫn bà ra khỏi thôn An Bình để nhìn ngắm xung quang, nhưng cậu ta chưa thể thực hiện thì đã không còn trên cõi đời này nữa rồi.
Mặc dù rất lo lắng nhưng cậu hiểu rõ nếu mình đi theo thì Trần Vân chỉ biết lo lắng chứ chẳng thể vui vẻ mà đi dạo xung quanh được, nghĩ vậy cuối cùng cậu cũng thả lỏng mà gật đầu:
“Vậy mẹ đi đường cẩn thận.”
“Được rồi mẹ đi đây.”
Trần Vân gật đầu rồi đi ra khỏi cửa. Trong căn nhà hiện tại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-nam-the-ga-thay/3395144/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.