Đêm dài yên tĩnh, trong núi ngẫu nhiên truyền ra tiếng động vật kêu lên.
Phảng phất chỉ là cảnh đêm bình thường ở núi rừng.
Hôm qua đại quân Diên quốc vừa mới đi qua nơi này, ai cũng không tưởng tượng được, ở chỗ này đang giấu kín một đội quân.
Trăng đã lên cao, các tướng sĩ hoặc ngồi, hoặc nằm xuống đất, dưỡng đủ tinh thần chuẩn bị ứng đối với đại chiến ngày mai.
Hạ Trì dựa vào thân cây, nương theo ánh trăng, chậm rãi xoa đao trong tay.
Trên đường đi, Thôi Hồng đã từng hỏi qua hắn, đáng giá sao?
Giấu tài nhiều năm như vậy, thật vất vả mới tích lũy được binh lực cùng thuế ruộng, lại quăng hết vào trong trận chiến với Diên quốc này.
Không có danh phận, không có ca tụng, thậm chí còn cực kỳ có khả năng sẽ bị triều định cho là loạn thần tặc tử. Nếu bất hạnh chết trận, có lẽ cũng không ai biết, không ai nhớ rõ bọn họ. Như vậy đến tột cùng có đáng giá hay không?
Như thế nào là không đáng giá? Hạ Trì nghĩ, thù quốc ở phía trước, gia hận ở phía sau. Chỉ cần có thể khiến Diên quốc thiệt hại nặng nề, liền xem như báo thù cho ông ngoại cùng tiểu cữu cữu, báo thù vì muôn vàn tướng sĩ Đại Du.
Đến nỗi triều đình có nhận hay không nhận phần tình nghĩa này, căn bản không ở trong phạm vi suy xét của hắn.
Trình gia thủ vệ núi sông, cũng là vì dân, không vì danh.
Chỉ là... từ lúc Vân Thanh gả cho hắn tới nay vẫn luôn chịu sự lên án của nhiều người. Hắn không để bụng thế nhân đánh giá hắn thế nào, nhưng không chịu nổi bọn họ chửi bới Vân Thanh. Những công tích đó của Vân Thanh nên được thế gian biết đến cùng khắc ghi.
Hạ Trì ngẩng đầu nhìn ánh trăng, một trận chiến này, hắn nhất định phải thắng.
......
Trời vừa sáng.
Các tướng sĩ đã chuẩn bị tốt toàn bộ, chỉ chờ tín hiệu khai chiến.
Bọn họ đều rất rõ ràng, một trận chiến hôm nay, thắng liền gia quan tấn tước, lưu danh sử sách. Tuy rằng chênh lệch số lượng nhiều như vậy, nhưng bọn họ huấn luyện đã lâu chỉ để tìm ra phương pháp khắc chế kỵ binh Diên quốc. Bọn họ cũng không phải hoàn toàn không có tin tưởng, bởi vậy ý chí chiến đấu của mọi người đều cực cao.
Ước định đã tới thời gian, mọi người đều nghiêm trang, chờ chủ soái hạ lệnh.
Nhưng theo thời gian đi qua, Càng Dương Thành trước sau đều không có truyền tín hiệu đến.
Núi rừng vẫn một mực yên tĩnh, Hạ Trì hơi hơi nhăn mày lại, một loại dự cảm bất thường đột nhiên dâng lên trong lòng.
Thôi Hồng đi lên trước thấp giọng thì thầm: "Vương gia, chúng ta nên..."
Lời còn chưa dứt, liền thấy người thám thính chạy như bay đến.
Người nọ thở còn chưa ổn định, đã ném ra một tin sấm sét: "Vương gia, Càng Dương đầu hàng."
Hạ Trì đột nhiên xoay người: "Ngươi nói cái gì?!"
Người nọ thở gấp hai hơi, vội vàng đem tình huống hắn thấy nói ra tất cả: "Diên quân cùng quân coi giữ Càng Dương căn bản không có giao chiến. Hiện giờ Yến Vương đã nghênh đón Vương thượng Diên quốc tiến vào Càng Dương!"
Lời vừa nói ra, Thôi Hồng tự xưng là người trải qua vô số sóng gió cũng không nhịn được kinh hô ra tiếng.
Gân xanh nổi trên cổ Hạ Trì, tiếng nói phảng phất mang theo áp lực như mưa rền gió dữ: "Có thấy người của chúng ta đến tiếp ứng Vương phi không?"
Người nọ gian nan đáp: "Không có..."
Hạ Trì đột nhiên nắm chặt trường đao trong tay, cơ hồ cắn nát cả răng, mới khắc chế được xúc động muốn lập tức dẫn người đi công thành cứu người.
Thôi Hồng hiển nhiên cũng đã nghĩ tới điều này, vội vàng hỏi: "Bọn họ không có xuất binh sao?"
Người nọ nói: "Không có, một bộ phận đi theo Vương thượng Diên quân vào thành, người còn lại vẫn đóng quân ở ngoài thành như cũ."
Nghe được lời người nọ đáp, Hạ Trì cũng bình tĩnh lại, lập tức hiểu rõ dụng ý của Thôi Hồng khi hỏi vấn đề này.
Nếu Hạ Lan muốn hoàn toàn làm phản, hiện tại là thời cơ tốt nhất tiêu diệt bọn họ. Nếu Diên quân không có động thái, chứng minh Hạ Lan không có đem tin tức bọn họ nói cho Cốt Tác. Cái Hạ Lan muốn là gì, suy nghĩ một chút đã có đáp án.
Liên hệ đến giao dịch lúc trước của bọn họ, cái Hạ Lan muốn, chỉ sợ là Tô Mộc. Cho nên hắn ném chuột sợ vỡ đồ, không có nói ra tin tức mai phục để Diên quân đối phó bọn họ.
Một khi đã như vậy, hắn nhất định sẽ tìm mọi cách bắt lấy Vân Thanh để trao đổi.
Vân Thanh tạm thời sẽ không có nguy hiểm. Hạ Trì định tâm lại một chút, hắn hơi suy tư, trầm giọng hạ lệnh: "Đi thông tri với các vị tướng quân rút quân, cần phải cẩn thận, không thể để Diên quân phát hiện hành tung."
"Tuân lệnh!"
Thân vệ lĩnh mệnh tiến lên, Hạ Trì liếc nhìn phương hướng Càng Dương Thành lần cuối, trầm giọng nói: "Rút."
Bốn vạn đại quân lặng yên không một tiếng động mà rút quân đến một sơn cốc cách Càng Dương không xa. Tướng lĩnh trong quân đồng thời tụ tập lại ở trong doanh trướng.
Sắc mặt mọi người không được tốt lắm. Tất cả họ đều biết, đây là hy vọng lớn nhất cũng là cơ hội duy nhất để quân ta thắng lợi. Bọn họ chuẩn bị lâu như vậy, mắt thấy thắng lợi trước mắt, lại đột nhiên bị quân bạn phản bội.
Nín thở, cuồng nộ, oán giận, căm ghét... Đủ loại cảm xúc quay cuồng trong tâm họ.
Bọn họ như thế nào cũng không nghĩ tới, thân tử hoàng đế, Vương gia một nước, thế mà thật sự sẽ phản quốc đi theo địch.
Rõ ràng còn có thể đánh, rõ ràng cơ hội thắng còn rất lớn, lại bị chôn vùi trong tay kẻ đó.
Không khí trong trướng nặng nề, Hạ Trì vén rèm đi vào trong. Mọi người khôi phục lại tinh thần hành lễ, nhưng nhất thời không thể điều chỉnh lại biểu tình cho tốt.
Tinh thần Lâm Vũ không vững, vội vàng mở miệng hỏi: "Vương gia, hiện tại nên làm cái gì bây giờ?"
Theo kế hoạch ban đầu, vốn dĩ bốn vạn quân của bọn họ cùng với năm vạn binh lực của Càng Dương Thành đánh với mười sáu vạn Diên quân. Hiện tại tình thế xoay chuyển, biến thành bọn họ đánh với hai mươi mốt vạn đại quân của Diên quân cùng Càng Dương Thành.
Bọn họ còn có thể đánh sao?
Còn đánh thắng được sao?
Lâm Vũ hỏi ra vấn đề mà mọi người đặt ở đáy lòng. Tất cả mọi người đều nhìn về phía Hạ Trì, chờ mệnh lệnh của hắn.
Ánh mắt Hạ Trì nặng nề đảo qua đám người Lâm Vũ: "Hành quân đánh giặc, chẳng lẽ chỉ cảm thấy thắng mới đánh, bằng không liền không dám đánh sao? Bổn vương đã dạy các ngươi như vậy khi nào?"
Trong lòng mọi người rung lên, sau khi phản ứng lại đều có chút hổ thẹn cúi đầu.
Hạ Trì tiếp tục nói: "Không có viện quân thì như thế nào? Càng Dương đầu hàng thì có làm sao? Diên quân cùng quân coi giữ Càng Dương một ngày cũng chưa thao luyện cùng nhau. Ở giữa hai bên còn có khoảng cách thù quốc, tuyệt đối không dễ dàng tín nhiệm đối phương. Khi lên chiến trường nói không chừng ngược lại sẽ liên lụy lẫn nhau. Chỉ có như thế, các ngươi đã sinh tâm thối lui sao?"
"Chúng ta cầm nỏ tiễn hoàn hảo nhất, trường đao sắc bén nhất, áo giáp cứng rắn nhất, lại đi sợ hãi đám phản quân cùng man di sao?"
Mọi người bị Hạ Trì nói kích đến đỏ mặt nóng tai, tuổi Lâm Vũ còn nhỏ, không để ý mặt mũi nhiều như vậy, lúc này lớn tiếng nói: "Ta không sợ! Ta có thể đánh!"
Các tướng lãnh còn lại cũng bị Hạ Trì khơi dậy huyết khí, sôi nổi phụ họa.
Biểu tình Hạ Trì nghiêm túc, giọng nói vang dội: "Diên quân xâm phạm lãnh thổ quốc gia ta, đồ sát thần dân ta. Còn muốn vọng tưởng chiếm lấy Đại Du ta, đem bá tánh Đại Du làm nô lệ, xem như gia súc mà tùy tiện làm nhục. Chúng ta thân là con dân Đại Du, sao có thể để cho bọn chúng khinh nhục như thế?"
Thôi Hồng làm đầu tàu gương mẫu đáp: "Lão tử đã sớm khó chịu với đám tôn tử Diên quốc này, đánh chết bọn chúng."
Lâm Vũ lập tức lớn tiếng phụ họa: "Đánh chết bọn chúng!"
Các tướng lĩnh lần nữa bốc lên ngọn lửa chiến đấu, trong trướng thoáng chốc truyền ra một mảnh hòa thanh. Hạ Trì nhìn các tướng lĩnh nhiệt huyết sôi trào, nói càng có khí phách: "Hôm nay chúng ta tử chiến với Diên quân, thủ vệ Đại Du. Nếu chúng ta chết trên chiến trường, việc phía sau đều có Vương phi thay chúng ta giải quyết, tất sẽ không bạc đãi người nhà của các tướng sĩ, dù chư vị tử trận vì nước cũng xin yên tâm."
Hạ Lan đến bây giờ còn không có động tĩnh, chứng minh hắn không bắt được Vân Thanh. Lấy năng lực của Vân Thanh cùng vũ lực của Trình Việt, dù có đánh nhau trong thành, bọn họ nhất định có thể bình yên thoát thân.
Chỉ cần Diên quốc lui bại, dù Hạ Trì có chết trận. Vân Thanh nhất định có thể an bài thỏa đáng những chuyện sau đó. Hắn nói cho chúng tướng sĩ, đó là muốn cho bọn họ không có nỗi lo về sau.
Hiện giờ tuy rằng Hạ Lan không nói cho Cốt Tác tin tức có liên quan đến bọn họ. Nhưng Hạ Lan hành sự không có kết cấu, nói không chừng lúc nào đó hắn sẽ lặng lẽ để lộ việc này ra. Đến lúc đó bọn họ sẽ hoàn toàn lâm vào thế bị động.
Nếu đã như thế, không bằng thừa dịp Diên quân hiện tại không phòng bị, đập nồi dìm thuyền, liều chết một phen.
Các tướng lĩnh nghe Hạ Trì nói như vậy, trong lòng rung động, giao mọi việc phía sau cho Vương phi, chứng minh Vương gia cũng đã chuẩn bị tốt để tử chiến. Chủ soái như thế, đối với bọn họ mà nói cực kỳ có sức cuốn hút. Mọi người bị kích thích đến hốc mắt đỏ hoe, chiến ý càng nồng đậm.
Mọi việc đã thỏa đáng, Hạ Trì liền bắt đầu bồ trí chiến thuật. Sau khi an bài tốt tất cả, các tướng sĩ liền ăn uống no đủ, nắm chặt thời gian bắt đầu nghỉ ngơi.
Hạ Trì nằm trên giường dùng cỏ dại trải lên trong trướng, nhắm mắt lại, nắm chặt ngọc trụy tiểu hồ ly trong lòng bàn tay. Một trận chiến này khó liệu sinh tử. Bọn họ chắc chắn phải trả cái giá cực lớn, không biết còn có cơ hội gặp lại Vân Thanh hay không.
Hắn không sợ chết, chỉ là nghĩ đến Vân Thanh liền cảm thấy trong lòng chua xót khôn xiết. Hắn còn nhiều chuyện chưa kịp làm cùng Vân Thanh, năm năm quá ngắn, hắn luyến tiếc, hắn làm sao có thể bỏ được...
Nhưng hắn không thể không bỏ.
—
"Phế vật."
Sắc mặt Hạ Lan âm trầm, không nghĩ tới nhiều người vây công Vân Thanh như vậy, còn có thể để y chạy thoát: "Đi lục soát cho ta, chung quanh Càng Dương Thành đều có quân lính đóng quân. Bổn vương không tin y có thể chạy ra khỏi thành."
Thủ hạ lĩnh mệnh vội vàng lui ra, nháy mắt tiếp theo cửa phòng lại lần nữa bị đẩy ra. Hạ Lan trầm khuôn mặt giương mắt nhìn lại, liền thấy Cốt Tác nghênh ngang đi đến, rất có hứng thú hỏi: "Vương gia đang tìm người nào à?"
Hạ Lan thấy rõ người tới, thu hồi biểu cảm trên mặt, nhàn nhạt nói: "Một tên phản đồ thôi."
Cốt Tác không thuận theo, hỏi không buông tha: "Một tên phản đồ đáng giá để ngươi bày trận lớn như vậy sao?"
Hạ Lan cười cười: "Xác thật, chỉ là một tên tiểu tướng mang theo lệnh bài muốn vào kinh báo tin. Nếu Vương thượng cảm thấy không quan trọng, bổn vương liền cho bọn họ trở về."
Cốt Tác lạnh mặt đi, hai tròng mắt như sói dữ khóa chặt người Hạ Lan: "Ngươi uy hiếp ta?"
Hạ Lan nói: "Vương thượng nói đùa, bổn vương cũng không có ý này."
Cốt Tác nhìn chăm chú hắn một lúc lâu, sau đó không tiếp tục cái đề tài này nữa: "Vương gia hứa đưa hổ phù cho ta, rốt cuộc là khi nào đưa?"
Trên mặt Hạ Lan như cũ vẫn là vẻ tươi cười đối phó kia: "Chỉ cần có thuốc giải, bổn vương nhất định dâng hổ phù lên bằng hai tay."
"Hy vọng Vương gia đến lúc đó nói chuyện giữ lời."
Hạ Lan gật gật đầu: "Đây là đương nhiên, thỉnh Vương thượng yên tâm."
Cốt Tác mang theo người rời khỏi thư phòng, cửa phòng một lần nữa khép lại.
Hạ Lan vuốt ve ngọc bội bên hông, lẩm bẩm nói: "A Lam, ta nhất định sẽ chữa khỏi cho em."
......
Khuya canh bốn, chính là thời điểm thủ vệ tuần tra lơi lỏng nhất.
Càng Dương Thành không chứa được nhiều người như vậy. Đại bộ phận Diên quân đóng quân ngoài thành như cũ.
Ban ngày Càng Dương Thành không chiến mà hàng, Vương thượng cho bọn họ ăn mừng vui vẻ một hồi. Bởi vì có nhiều gia quyến của quân coi giữ Càng Dương ở trong thành. Cho nên Vương thượng không cho phép bọn họ làm càn giết chóc cướp bóc giống trước đó. Nhưng cũng thưởng không ít mỹ nhân, rượu ngon, thịt cá để khao thưởng trong quân. Do đó, trừ bỏ trạm gác trong quân cùng đội ngũ tuần tra, phần lớn đều uống rượu, ngủ đến say mèm.
Diên quân thắng một đường đến đây, hiện giờ hoàng tử Đại Du cũng không dám đánh một trận với bọn chúng, trực tiếp đầu hàng. Tướng sĩ trong quân tất nhiên cực kỳ kiêu ngạo, hơn nữa phía sau chính là thành trì đã đánh chiếm. Chúng không nghĩ đến sẽ có người đánh lén từ phía sau.
Thời điểm hỏa tiễn thứ nhất bắn về phía doanh trướng, tên gác trạm còn cho rằng mình bị hoa mắt, dùng sức xoa xoa đôi mắt. Khi nhìn chăm chú lại lần nữa, càng nhiều hỏa tiễn nối gót bắn tới, vẽ ra đường cong sáng rực trong đôi mắt gã.
Hỏa tiễn cắm vào đỉnh lều, rất nhanh liền đốt cháy doanh trướng.
Trong doanh địa yên tĩnh, tiếng kèn đột nhiên vang lên, cùng với tiếng rống tê tâm liệt phế của tên gác trạm: "Địch tập kích —"
Tướng sĩ Diên quân bị tiếng kèn làm bừng tỉnh, vội vàng đứng dậy. Có không ít người đều mới uống rượu xong, phản ứng không bằng ngày thường, không nghĩ đến việc dập tắt lều trại bị cháy đầu tiên.
Ban đêm gió lớn, trong chốc lát thế lửa liền biến lớn. Trong gió mang theo đóm lửa, bay đến lều trại khác, liên tiếp thiêu cháy vài cái lều. Chỉ trong vòng một chén trà nhỏ, trong doanh địa đã nổi lửa khắp nơi.
Có người say đến bất tỉnh, thẳng đến khi bị lửa đốt đến mới đột nhiên bừng tỉnh, bất chấp tất cả chạy ra khỏi trướng. Lại thấy trong quân doanh đã loạn cào cào.
Đúng vào lúc này, phía trước quân doanh đột nhiên bắn ra vô số mũi tên. Một tên lính Diên quốc còn chưa hoàn toàn tỉnh táo lại, liền mở to mắt chết dưới mũi tên.
Trong doanh hoàn toàn rối loạn, đổi lại ngày thường tất nhiên không đến mức như vậy. Nhưng bọn chúng vừa mới ăn mừng quá trớn, tinh thần cùng thân thể đều trong thời điểm lơi lỏng. Bọn chúng căn bản không nghĩ tới sẽ có người tập kích trong đêm, còn đến với khí thế rào rạt như thế, tinh thần bọn chúng tan rã, tất nhiên liền bị rối loạn.
Tướng lãnh đóng giữ doanh trại Diên quân tổ chức người tới cứu hỏa, khởi binh phản kích. Lại kinh hoàng phát hiện địch quân thế nhưng liên tục bắn tên từ cách xa trăm bước. Trong bộ lạc bọn họ, chỉ có những dũng sĩ cường tráng nhất mới có thể bắn xa như vậy, đối phương rốt cuộc làm như thế nào?
Tối nay không có trăng, bốn phía doanh địa một mảnh đen tối. Mà trong doanh trướng, ánh lửa tận trời chiếu sáng đám người trong doanh địa đến không có chỗ nào che giấu. Càng ngày càng nhiều người chết dưới mũi tên. Khi doanh địa nối thành một biển lửa, đối phương rốt cuộc khởi xướng xung phong.
Chúng truyền tín hiệu cầu viện vào nội thành, trống cổ trên thành lâu bị gõ vang, toàn bộ Càng Dương Thành nháy mắt bị bừng tỉnh dậy.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]