Đêm dài yên tĩnh, trong núi ngẫu nhiên truyền ra tiếng động vật kêu lên.
Phảng phất chỉ là cảnh đêm bình thường ở núi rừng.
Hôm qua đại quân Diên quốc vừa mới đi qua nơi này, ai cũng không tưởng tượng được, ở chỗ này đang giấu kín một đội quân.
Trăng đã lên cao, các tướng sĩ hoặc ngồi, hoặc nằm xuống đất, dưỡng đủ tinh thần chuẩn bị ứng đối với đại chiến ngày mai.
Hạ Trì dựa vào thân cây, nương theo ánh trăng, chậm rãi xoa đao trong tay.
Trên đường đi, Thôi Hồng đã từng hỏi qua hắn, đáng giá sao?
Giấu tài nhiều năm như vậy, thật vất vả mới tích lũy được binh lực cùng thuế ruộng, lại quăng hết vào trong trận chiến với Diên quốc này.
Không có danh phận, không có ca tụng, thậm chí còn cực kỳ có khả năng sẽ bị triều định cho là loạn thần tặc tử. Nếu bất hạnh chết trận, có lẽ cũng không ai biết, không ai nhớ rõ bọn họ. Như vậy đến tột cùng có đáng giá hay không?
Như thế nào là không đáng giá? Hạ Trì nghĩ, thù quốc ở phía trước, gia hận ở phía sau. Chỉ cần có thể khiến Diên quốc thiệt hại nặng nề, liền xem như báo thù cho ông ngoại cùng tiểu cữu cữu, báo thù vì muôn vàn tướng sĩ Đại Du.
Đến nỗi triều đình có nhận hay không nhận phần tình nghĩa này, căn bản không ở trong phạm vi suy xét của hắn.
Trình gia thủ vệ núi sông, cũng là vì dân, không vì danh.
Chỉ là... từ lúc Vân Thanh gả cho hắn tới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-nam-the-cua-hoang-tu-phao-hoi/3437469/chuong-98.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.