Tờ giấy bị Vân Thanh nắm chặt trong lòng bàn tay, một loại cảm giác vô lực bao phủ lên người y.
Rốt cuộc có chỗ nào xảy ra vấn đề?
Bọn họ dùng hết toàn lực, làm nhiều chuyện như vậy, đến cuối cùng vẫn không thể thay đổi được quỹ đạo đã định sao?
Trước mắt Vân Thanh tối đi, y dùng sức véo véo lòng bàn tay, khiến bản thân khôi phục bình tĩnh.
Hiện tại không phải là thời điểm truy cứu, tình thế đã biến thành như vậy, bọn họ cần phải lập tức nghĩ ra đối sách. Vân Thanh trầm giọng nói: "Cấp tốc truyền tin tức cho Vương gia, nếu có tin tức khác lập tức tới báo."
"Vâng!" Ám vệ lĩnh mệnh lui ra, Vân Thanh cấp tốc triệu Bạch Thầm Khê cùng quan viên vào phủ thương nghị, từng đạo mệnh lệnh liên tiếp được phát ra. Phủ nha Ninh Châu hoạt động suốt đêm.
Đêm ngày thứ hai Hạ Trì mới trở về.
Cách hừng đông chỉ còn hai canh giờ, Hạ Trì không muốn đánh thức Vân Thanh, bảo Nguyên Phúc chuẩn bị cho hắn một gian gần kề để nghỉ ngơi.
Hắn rửa mặt xong, tay chân nhẹ nhàng nhìn vào nhà chính, vốn định chỉ xem một cái liền rời đi, nhưng phát hiện Vân Thanh ngủ cực kỳ không an ổn, giống như bị bóng đè. Trong miệng lẩm bẩm nói cái gì đó, trên trán cũng ướt đẫm mồ hôi.
Hắn bất chấp tất cả, vội vàng tiếng lên lay bả vai Vân Thanh: "Thanh Thanh, tỉnh tỉnh..."
Bị ngoại lực thúc đẩy, Vân Thanh rốt cuộc giãy giụa ra khỏi ác mộng. Y chậm rãi mở mắt ra, đôi mắt đào hoa xinh đẹp tràn đầy bi thương thống khổ, nghe được giọng nói Hạ Trì, mê mang mà nhìn hắn.
Hạ Trì cảm thấy trong lòng như bị người kéo giãn, nổi lên một trận nhói đau. Hắn đang muốn nói chuyện, lại đột nhiên bị Vân Thanh duỗi tay ôm lấy.
Hắn vội vàng ôm lấy Vân Thanh, liền nghe giọng nói nghẹn ngào của y bên tai: "Chàng đừng chết..."
Lòng ngực Hạ Trì đau xót, cái ôm càng thêm chặt chẽ, duỗi tay nhẹ nhàng vỗ về sau lưng y, dịu giọng dỗ dành: "Ta vẫn sống tốt, ta sẽ không chết, chỉ là ác mộng, đừng sợ."
Nhiệt độ cơ thể quen thuộc xuyên qua lớp áo ngủ mỏng manh, truyền đến trên người Vân Thanh. Tiếng chém giết bên tai dần dần tan đi, biến thành giọng nói dỗ dành dịu dàng của Hạ Trì. Rốt cuộc Vân Thanh khôi phục lại tinh thần từ cơn ác mộng.
Trong phòng không có đốt đèn, y duỗi tay sờ sờ mặt Hạ Trì, trong giọng nói mang theo cảm xúc phức tạp khó hiểu: "Chàng đã trở lại."
Hạ Trì nghiêng mặt hôn hôn tay y, lặp lại nói: "Ừa, ta đã trở về."
Hạ Trì lẳng lặng ôm y, một lát sau mới thấp giọng nói: "Thanh Thanh, em đã làm rất tốt rồi. Thiên hạ hưng vong, cũng không nên đè nặng trên vai một mình em. Là người ngồi ở vị trí kia sai, không phải em."
Hạ Trì biết Vân Thanh bởi vì "Tiên tri" được Diên quốc xâm lấn mà đeo quá nhiều thứ trên lưng, tự gây ra áp lực rất lớn cho mình. Cho dù có hắn chia sẻ, Vân Thanh cũng không có mảy may thả lỏng.
Nhưng so với bọn họ, những người đã dùng hết toàn lực cũng không thành công thay đổi hướng đi, chỉ vì trời xui đất khiến. Thì người ngồi trên long ỷ hưởng thụ mọi sự cung phụng của thiên hạ bá tánh, tất nhiên phải chịu trách nhiệm lớn nhất đối với bá tánh. Mà ông ta lại vì ngờ vực vô cớ liền trảm công thần, giết lương tướng. Chính ông ta mới là tên đầu sỏ để Đại Du rơi vào hoàn cảnh này.
Vân Thanh gật gật đầu, thấp giọng đáp: "Em biết."
Sau ngày ấy, Vân Thanh bĩnh tĩnh lại, liền bắt đầu phỏng đoán các loại nguyên nhân xuất hiện tình huống này.
Bọn họ có thể xác định rằng bản đồ biên phòng mà Cốt Tác lấy được từ Trịnh Hồng Hi chính là bản đồ giả mà họ tạo ra. Đến cả Trịnh Hồng Hi cũng không có phát hiện bất luận có cái gì không đúng.
Cốt Tác lấy được bản đồ giả, nhưng lại dựa theo đó bố binh và tấn công chính xác, chỉ có thể giải thích rằng - Cốt Tác cũng không hoàn toàn tin tưởng Trịnh Hồng Hi. Hắn còn có nội tuyến riêng, không chỉ mỗi Trịnh Hồng Hi, và đã lấy được một bản đồ biên phòng thật từ một nguồn khác.
Có lẽ cũng chính vì vậy, hắn mới phát hiện ra tình huống trong triều đã thoát ly khỏi khống chế của Trịnh Hồng Hi. Vì để tránh cho Đại Du một lần nữa thiết trí biên phòng hoặc là sinh ra các biến cố khác. Hắn lựa chọn đánh vào Đại Du nhanh như sét đánh, đánh cho mọi người trở tay không kịp.
Vốn mang ý định ngăn trở Diên quốc, ai ngờ trong lúc vô ý lại gia tốc cho bọn họ tiến công vào. Vân Thanh cũng không thể không cảm thán, thời sao, mệnh vậy.
Chuyện tới nước này, kế hoạch ban đầu của bọn họ đã không thể thực hiện được. Căn cứ vào tốc độ hiện tại của Diên quân, không quá một tháng, bọn chúng liền có thể đánh tới Dũ Châu. Chỉ cần chiếm lấy Dũ Châu, Diên quân liền có thể đi thẳng đến kinh thành.
Mà khoảng cách từ Ninh Châu đến kinh thành đường xá xa xôi, bọn họ muốn chi viện cũng không kịp. Hơn nữa, với số lượng binh lính hiện tại, một khi bại lộ trước mặt mọi người, hoàng đế sẽ không tin tưởng họ thực sự đi chi viện, mà sẽ phải đối phó với họ trước tiên.
Phương án tốt nhất đã phải vứt đi, kế hoạch ổn thỏa cũng bị phá vỡ. Bây giờ, lựa chọn tốt nhất của họ là bình tĩnh quan sát sự thay đổi của tình hình. Dựa vào những gì họ tích lũy trong những năm qua, việc tìm một nơi an thân trong thời loạn này không phải là điều khó khăn.
Nhưng họ thực sự có thể nhắm mắt làm ngơ, nhìn bá tánh Đại Du bị Diên quân giẫm đạp sao?
Trong bóng đêm, Vân Thanh nhỏ giọng nói: "Vương gia đã truyền tin cấp tốc cho Thôi Hồng rồi sao?"
Tuy là câu hỏi, nhưng ngữ khí lại chắc chắn.
Động tác Hạ Trì dừng lại một chút, không một tiếng động thở dài: "Đúng vậy, ta tính ban ngày sẽ thương nghị với em."
Diên quân đánh tới Dũ Châu chỉ trong một tháng. Mà quân binh bọn họ nếu muốn đuổi kịp, phải xuất phát lập tức, từ Bạch Mã Sơn đến Nhạc Châu, lại từ Nhạc Châu đi bằng đường biển lên phía bắc. Sau đó đi nhanh đến Dũ Châu, trong một tháng sẽ có thể đuổi tới.
Chỉ cần có thể khiến quân binh Dũ Châu phối hợp với họ, tiền hậu giáp kích, đánh Diên quân một cái trở tay không kịp, sẽ có khả năng tiêu diệt quân chủ lực của Diên quốc, thậm chí giết chết Cốt Tác. Như vậy thì cục diện này xem như được giải.
Có điều bọn họ chỉ có bốn vạn người, quân chủ lực Diên quốc ước chừng tới hai mươi lăm vạn người. Dù tính thêm hai vạn quân coi giữ Dũ Châu, so với binh lực Diên quân chênh lệch vẫn nhiều gấp ba.
Nếu bọn họ muốn thắng, cần phải "xuất kỳ bất ý".
(*) Xuất kỳ bất ý: Xảy ra vào lúc không ngờ.
Đây chú định là một trận huyết chiến.
Đây là một kế hoạch khi bị dồn vào đường cùng, "bí quá hóa liều" mới làm. Nhưng cũng là cơ hội duy nhất để bọn họ có thể đánh bại quân xâm lược.
Vân Thanh dựa vào vai Hạ Trì, chậm rãi mở miệng nói: "Lương thảo, dược đã chuẩn bị tốt, ngày may chàng có thể trực tiếp đưa đến Nhạc Châu. Thủ tướng Dũ Châu là người của Hạ Lan, chỉ cần thuyết phục Hạ Lan, cái kế hoạch này sẽ hoàn hảo. Ngày mai em liền xuất phát đến kinh thành trước."
Hạ Trì có thể nghĩ ra kế hoạch này, Vân Thanh tất nhiên cũng có thể nghĩ ra.
So với bất luận kẻ nào, y cũng có thể xác định, Hạ Trì nhất định sẽ "nghĩa vô phản cố" mà lựa chọn con đường này.
(*) Nghĩa vô phản cố: làm việc nghĩa không do dự.
Giống như hắn đã từng lựa chọn trong nguyên tác.
Đây mới là nguyên nhân y vẫn luôn gặp ác mộng.
Nhưng y lại không thể ngăn cản hắn.
Hạ Trì nghe vậy cả kinh, hắn nắm lấy bả vai Vân Thanh kéo dài khoảng cách hai người ra. Nhìn ánh mắt bình tĩnh của Vân Thanh, chỉ cảm thấy lòng đầy sợ hãi.
Hắn nuốt nước bọt, cuối cùng chỉ nói: "Việc thương lượng với Hạ Lan để A Việt đi làm..."
Vân Thanh đánh gãy hắn: "Vương gia, Hạ Lan là người có bao nhiêu cảnh giác chàng cũng biết, chỉ có mỗi A Việt thì không thuyết phục được hắn."
Y cười cười: "Bá tánh Ninh Châu kính trọng em như thần minh, em tất nhiên cũng nên bảo hộ bọn họ."
Hạ Trì trầm mặc một lúc lâu, sau đó mới nói: "Mang theo nhiều người, cái gì cũng phải cẩn thận."
Bọn họ đều không muốn người mình yêu thương rơi vào nguy hiểm, nhưng cuối cùng đều không có lựa chọn ngăn cản.
Hai người ăn ý ôm nhau. Bọn họ trải qua rất nhiều lần ly biệt, lại không có lần nào giống như lần này. Con đường phía trước chưa biết, nhưng chắc chắn hung hiểm trùng trùng.
Nhưng đó là con đường họ nhất định phải đi.
Hạ Trì thả xuống những nụ hôn dồn dập trên mặt, trên gáy Vân Thanh, chứa đầy yêu thương, trân quý cùng không nỡ rời xa: "Thanh Thanh, nhất định phải bảo vệ tốt chính mình."
Vân Thanh ôm vai hắn, cảm thụ được hơi ấm quen thuộc: "Đươc, em chờ đến ngày hai ta gặp lại nhau ở kinh thành."
Chuông gió dưới mái hiên vang lên một đêm, giống như muốn đem đêm này khắc tận đáy lòng hai người.
......
Cảnh Tự năm 28, ngày tám tháng tư.
Hạ Trì mang quân xuất chinh, đi đến Nhạc Châu. Cùng ngày, Vân Thanh cải trang, cưỡi ngựa một đường chạy đến kinh thành.
—
Kinh thành.
Trong thư phòng, Trịnh Hồng Hi phẫn nộ nghiến răng, nhìn về phía nam tử ôn nhuận đang ngồi bên kia bàn nhàn nhã uống trà: "Ngươi đám đưa đồ giả cho ta!"
Hạ Lan buông ly trà, cong cong khóe miệng với Trịnh Hồng Hi. Ánh mắt lại như có độc, dường như hắn không được ngủ ngon. Trước mắt hiện rõ quầng thâm xanh đen, ánh mắt có vẻ càng thêm đáng sợ: "Đồ bổn vương đưa, tất nhiên là thật, ngươi nghĩ xem ta có lý do gì lừa gạt ngươi?"
Trịnh Hồng Hi thấy thế cũng có chút chần chờ, dưới tình huống như vậy, ông ta cũng có khuynh hướng tin tưởng Hạ Lan sẽ không đưa đồ giả. Nhưng một khi đã như vậy, tại sao Cốt Tác lại lấy phải đồ giả?
Trừ phi... Bản đồ biên phòng thật sự đã bị người đánh tráo.
Trịnh Hồng Hi sợ hãi cả kinh, rốt cuộc là ai? Ai nhìn bọn ông chằm chằm? Đã biết chuyện này nhưng vì sao giương cung lại không bắn, chỉ âm thầm đổi bản đồ?
Hạ Lan lạnh lùng nói: "Đưa giải dược cho ta."
Trịnh Hồng Hi ổn định tâm tình, bất luận như thế nào, Cốt Tác vẫn dẫn quân đánh vào được. Ông trù tính nhiều năm như vậy, mọi chuyện đã sắp thành công, dù còn có một bên khác xuất hiện, cũng nhảy nhót không được mấy ngày.
Ông thay đổi biểu cảm, vuốt râu nói: "Đừng nóng vội, ngươi thay ta làm xong chuyện cuối cùng này, ta liền đưa giải dược cho ngươi."
......
Cảng Trì huyện, Thôi Hồng đứng bên cạnh Hạ Trì, cùng nhau nhìn về phía các tướng sĩ đang vận chuyển lương thảo, vũ khí.
Thôi Hồng thở dài: "Trước đó ta còn tưởng rằng ngươi sẽ dùng con đường này tấn công kinh thành, là ta hẹp hòi."
Hạ Trì nói: "Ngươi nghĩ kỹ rồi sao? Thật sự muốn đi cùng bổn vương?"
Thôi Hồng đáp: "Gần đây đám cướp biển đã thu liễm lại rất nhiều, phó tướng có thể ứng phó được. Lại nói, nếu Đại Du không còn, ta còn thủ bờ biển này để làm gì?"
Hạ Trì gật gật đầu, không có nhiều lời.
Thôi Hồng nhìn sườn mặt lạnh lùng của Hạ Trì, bừng tỉnh ra, như là nhìn thấy được Trình tướng quân cùng Trình Chiêu nhiều năm trước.
Khí khái Trình gia, chung quy là được truyền từ thế hệ này sang thế hệ khác, vẫn chưa mất đi.
Hạ Trì nghĩ, hôm nay thu được ám báo, Vân Thanh đã tới Hiên Châu rồi, ít ngày nữa liền có thể vào kinh. Khi ra biển, hắn sẽ không thể nhận được tin tức của Vân Thanh nữa.
Hắn nhìn về phía chân trời, rặng mây đang dần dần nhiễm màu đỏ, chỉ hy vọng về sau bọn họ còn có thể lần nữa tới đây, nhìn ngắm bầu trời đầy ráng chiều.
......
Bên kia, Vân Thanh đi thẳng một đường, gần tới kinh thành liền nhận được tin tức Trình Việt truyền đến — Hạ Lan thỉnh mệnh đến trấn thủ Dũ Châu, hoàng đế đã duẫn.
Vân Thanh không do dự, lập tức thay đổi tuyến đường đến Dũ Châu trước.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]