Chương trước
Chương sau
Chớp mắt đã đến ngày trừ tịch, ban ngày trong cung diễn ra yến tiệc dành cho các quan lại, triều đình văn võ bá quan, hoàng thất tông thân đều được mời tham dự. Đến tối sẽ là yến tiệc gia đình, chỉ có phi tần hậu cung và hoàng tử, công chúa tham gia.

Yến tiệc dành cho các quan lại là một đại yến chỉ diễn ra một lần trong năm, các quan thần được phép đưa theo gia quyến tham dự.

Trước cửa cung, các cỗ xe ngựa nối đuôi nhau không dứt, mọi người đều ăn mặc đẹp đẽ. Đây là dịp Tết nhất, khác với ngày thường, dù họ không thích lúc nào cũng phải gặp đồng liêu, ngày này thấy nhau cũng có thể cười nói một tiếng "Chúc mừng năm mới", bầu không khí vô cùng hòa thuận vui vẻ.

Một chiếc xe ngựa cao lớn xa hoa chậm rãi tiến đến, thu hút sự chú ý của mọi người. Những người đang trò chuyện trước cửa cung quay đầu nhìn lại, chỉ liếc mắt đã nhận ra đây là xe ngựa của phủ Thụy Vương.

Xe ngựa dừng lại, người đánh xe dọn dẹp yên ngựa, tiến lên vén màn xe.

Một người nam nhân cao lớn bước ra, người mặc trang phục chín chương miện phục, khí thế bức người. Ánh mắt hắn chỉ lướt qua đám quan lại một cách lãnh đạm, rồi thu lại, xoay người duỗi tay ra đón người còn lại trong xe.

Trong lòng mọi người run lên. Mấy năm không gặp, khí thế của Hạ Trì càng thêm đáng sợ. Nếu không phải họ quen thuộc với quá khứ của Hạ Trì, chỉ sợ cũng bị hắn hù dọa.

Với Lãng là tân khoa Trạng Nguyên năm nay, đã nghe rất nhiều tin đồn có quan hệ đến Thụy Vương, hôm nay rốt cuộc mới được nhìn thấy. Chỉ là hắn thật sự có chút không thể đem vị Vương gia có khí chất như rồng phượng này, liên hệ với kẻ phế vật ăn chơi trác táng trong lời đồn.

Có lẽ là do hắn quan sát chưa đủ cẩn thận đi... Với Lãng ôm ý nghĩ như vậy tiếp tục xem.

Nháy mắt tiếp theo, một nam tử dáng người thon dài tuấn tú nắm lấy tay Hạ Trì bước xuống ngựa.

Trên người y mặc địch y màu lam đen, cổ áo và tay áo được thêu viền hoa văn phượng màu đỏ, eo đeo đai ngọc, đầu đội địch quan. Rõ ràng là trang phục dành cho nữ tử, nhưng khi mặc trên người y lại vô cùng hợp.

Dung mạo của y cực kỳ diễm lệ, nhưng lại không hề toát lên vẻ nữ tính. Khi Với Lãng nhìn y, trong đầu tự động hiện lên bốn chữ "công tử dịu dàng".

Với Lãng càng thêm buồn bực, cả hai người này đều có phong thái cuốn hút riêng biệt. Nhưng vị nam Vương phi này đều bị nhắc đến một cách trào phúng trong miệng kẻ khác. Nhìn sao cũng là người phong tư xuất chúng, vượt xa người thường. Theo hắn, trong số các vị Vương gia, chỉ có Yến Vương có thể sánh được với hai người này. Chẳng lẽ đây là trường hợp "không thể trông mặt mà bắt hình dong" sao?

Các vị quan viên còn lại phần lớn đã tham gia đại hôn của hai người. Trong đầu đã chuẩn bị tâm lý, nhiều nhất cũng chỉ cảm khái túi da hai người này thật tốt, cũng không giống Với Lãng kinh ngạc cảm thán như vậy.

Mọi người hành lễ với hai người, liền để hai người đi trước, còn bọn họ đi theo phía sau, cùng nhau bước vào đại điện yến khách.

Hai người vào đại điện, âm thanh trò chuyện bên trong đột nhiên nhỏ lại trong chớp mắt, mới tiếp tục vang lên.

Vân Thanh cùng Hạ Trì cũng đã quá quen với đãi ngộ như vậy. Sau khi hai người thành thân, chỉ cần tham gia yến hội kiểu vầy, tất sẽ có một màn này.

Vân Thanh nhìn về phía đủ loại quan lại đang sôi nổi đứng dậy hành lễ với bọn họ. Hầu hết những người này đều là những gương mặt quen thuộc, chỉ là trên khuôn mặt họ có chút thay đổi. Khi ánh mắt lướt về phía người nọ, một chút dừng lại nhỏ đến mức không thể phát hiện được.

Tể tướng đứng đầu các vị quan lại, phi bào tiên hạc. Mặt mày Tô Dụ Mẫn đoan chính, ánh mắt lại lộ ra vẻ xảo quyệt. Hiện giờ, Hạ Nguyên tranh trữ thắng lớn trên các đại mặt trận, ông ta tất nhiên cũng xuân phong đắc ý. Mà đứng bên cạnh ông, chính là tả tướng Đại Du — Trịnh Hồng Hi.

Tuổi của Trịnh Hồng Hi so với Tô Dụ Mẫn nhỏ hơn chút, nhưng tóc ông ta cơ hồ đã trắng hoàn toàn, so với Tô Dụ Mẫn như lớn hơn mười tuổi.

Thân hình ông ta mảnh khảnh, trên mặt đã có không ít khe rãnh. Nhưng vẫn có thể nhìn ra khi tuổi còn trẻ nhất định là mỹ nam tử. Ông ta nhậm chức tả tướng mấy năm nay, làm việc công chính, dốc hết sức lực. Cũng không tham gia việc tranh hoàng trữ, bởi vậy cực kỳ được hoàng đế tín nhiệm.

Bất kỳ ai cũng không thể tưởng tượng được, ông ta cả ngày đều nghĩ tà kế, chính là muốn hủy hoại giang sơn Đại Du.

Từ mười mấy năm trước ông ta đã bắt đầu nuôi thù hận với người Đại Du. Sau lưng cấu kết với Cốt Tác, thừa tướng Đại Du, quyền thế tiền tài đều không thiếu. Hành động của ông ta thoạt nhìn điên cuồng lại bất chấp hậu quả, cũng chỉ có báo thù mới có thể xem như lời giải thích thỏa đáng.

Nếu muốn tiêu diệt Đại Du, ông ta vô cùng có khả năng liên quan đến người tiền triều.

Có điều ở hiện tại, ông ta làm như vậy vì cái gì cũng không quan trọng. Quan trọng là ở trong nguyên tác ông ta thật sự đã thành công. Thông qua Hạ Lan lấy được bản đồ biên phòng, để Diên quốc nhẹ nhàng phá vỡ biên phòng phía Đông Bắc. Thậm chí cái chết của Hạ Trì trong nguyên tác, Vân Thanh cũng hoài nghi có quan hệ với ông ta.

Vì muốn khống chế Thẩm Thời Dư, nên đã cho người hạ độc y. Trong nguyên tác Hạ Lan tìm được giải dược, cùng Thẩm Thời Phi song túc song phi. Kết cục truyện miêu tả hai người ẩn cư sống cùng nhau, nhưng Tô Mộc lại nói Thẩm Thời Dư trúng độc không thể giải.

(*)"Song túc song phi" hiểu giống như "Như hình với bóng", chỉ cặp đôi yêu đương thắm thiết mãi không chia lìa.

Cho nên rốt cuộc là Trịnh Hồng Hi lừa Hạ Lan, hay là đời này cốt truyện xuất hiện sai lệch, dẫn đến ông ta hạ một loại kịch độc khác?

Mặc kệ là loại khả năng nào, nếu bọn họ đã biết Thẩm Thời Dư trúng độc. Như vậy, nếu đời này Trịnh Hồng Hi lại dùng chiêu này đối phó Hạ Lan, bọn họ sẽ nhúng tay vào tìm ra đường sống khác.

"Bát hoàng đệ, bát đệ muội, lâu rồi không gặp."

Giọng nói vang lên đánh gãy suy nghĩ Vân Thanh, y ngẩng đầu nhìn về phía Hạ Nguyên đang hàn huyên phía trước.

Nghe nói trước đó vài ngày, vợ cả Hạ Nguyên sinh được con nối dõi, có thể nói là xuân phong đắc ý. Vương phi ở cữ, đi theo bên cạnh hắn chính là trắc phi trong phủ, nhu mị mảnh mai, hành lễ đối với hai người.

Ánh mắt Hạ Nguyên tỏa sáng, năm năm trước gã đã coi trọng Vân Thanh. Nhưng bị Hạ Trì hạ độc thủ ngáng chân nên không thể làm chuyện tốt được. Đồ càng không có được càng gây nhớ thương. Mấy năm nay gã dốc sức cho thủ hạ vơ vét mỹ nam, lại không thể tìm ra mỹ nhân nào giống với Vân Thanh. Hiện giờ năm năm đã qua đi, gã vẫn như cũ không thể nào quên.

Gã vốn lo lắng mỹ nhân bị phủ bụi trần, nhưng hôm nay vừa thấy. Vân Thanh vẫn phong tư trác tuyệt như cũ, thậm chí càng thêm mê người.

Ánh mắt gã cầm lòng không đậu mà di chuyển theo Vân Thanh. Nhưng trong chớp mắt đối diện với khuôn mặt "hắc phong sát khí" của Hạ Trì. Biểu tình Hạ Nguyên cứng lại, mỉm cười giả trân chào hỏi Hạ Trì.

Hạ Trì có lệ vài câu liền mang Vân Thanh ngồi vào vị trí. Hạ Nguyên vốn định tiếp tục hàn huyên, lại không tìm được cơ hội, chỉ có thể từ bỏ, cũng dẫn theo trắc phi về chỗ.

Sau khi gã ngồi xuống mới phát hiện, mình ngồi cùng bên ghế với Hạ Trì. Chỉ là ghế gã đặt ở đầu hàng, từ góc độ Hạ Nguyên nhìn qua, thân ảnh Vân Thanh đã bị Hạ Trì che đến kín mít, đến chút tóc cũng không nhìn thấy.

Gã tự nhiên cảm thấy Hạ Trì đang thị uy. Theo lý thuyết mà nói Hạ Trì hiện tại bị phong đến vùng đất xa xôi, mà gã ở kinh thành tranh trữ vị đang có hy vọng. Địa vị hai người so với trước kia đã thay đổi lòng trời lở đất. Hạ Trì vốn nên trốn tránh, kính cẩn gã mới phải.

Nhưng Hạ Trì vẫn cố tình kiêu ngạo giống năm năm trước vậy, căn bản không đặt gã vào mắt. Chỉ là hồi kinh được ban thưởng thôi mà, vậy mà nghĩ chính mình là nhất rồi đấy à...

Hạ Nguyên nghiến răng, cười lạnh một tiếng dưới đáy lòng. Gã muốn nhìn xem, Hạ Trì còn có thể đắc ý bao lâu.

Chờ gã đăng vị, nhất định phải khiến Hạ Trì quỳ dưới chân mình xin tha thứ. Nghĩ đến Vân Thanh, khóe miệng Hạ Nguyên lộ ra tươi cười, đến lúc đó còn không phải để mặc gã đùa bỡn hay sao.

Mà Hạ Trì đang bị gã dùng thiên đao vạn quả xẻo ở trong lòng, nào có thời gian đem tâm tư chia cho gã.

Hắn nương theo tay áo bào nắm lấy đầu ngón tay Vân Thanh đã bị gió thổi lạnh, giữ chặt trong lòng bàn tay sưởi ấm. Vân Thanh rất ít khi mặc quần áo quý giá, diễm lệ, đẹp đẽ như vậy. Hắn thích cực kỳ, ở trong xe ngựa không nhịn được mà hết hôn lại ôm người ta.

Lúc này thấy Vân Thanh còn cho hắn dắt tay, liền biết y không có tức giận. Trên mặt hắn lãnh đạm, trong lòng đã vui mừng, rạo rực đến nổi cái đuôi cũng dựng đứng lên lắc lắc.

Ánh mắt Vân Thanh xẹt qua hướng Hạ Lan cùng Vương phi bên cạnh hắn. Mấy năm không gặp, Hạ Lan vẫn như cũ là bộ dáng ôn nhuận như ngọc. Vóc người hắn cao gầy, khuôn mặt tuấn mỹ, hơn nữa với địa vị hiện tại, trong kinh có không ít nữ tử đều muốn gả cho hắn. Nhưng hắn lại yêu Thẩm Thời Dư.

Vân Thanh xem qua nguyên thư, biết hai người đều có quá khứ bi thảm. Nội tâm cũng đều là kẻ điên cuồng bất chấp tất cả. Hai người sẽ yêu nhau, như thể đó là định mệnh.

Yêu đương vô tội, nhưng bá tánh có tội tình gì?

Vân Thanh không một tiếng động thở dài, may mắn hết thảy đều còn kịp.

Các quan lại cùng hoàng thất tông thân rất nhanh đều đến đông đủ. Không bao lâu, đại thái giám hô lên thông báo ở ngoài điện: "Hoàng Thượng giá lâm —"

Mọi người đứng dậy quỳ xuống nghênh đón, hoàng đế mang theo phi tần hậu cung nhập tọa. Tiếng nói uy nghiêm từ trên cao truyền đến: "Chúng ái khanh bình thân."

Đại yến chính thức bắt đầu, ngoài điện tấu nhạc vui mừng. Cung nhân nối đuôi nhau đi vào, bắt đầu bưng đồ ăn rượu ngon lên.

Sau khi dọn xong rượu cùng đồ ăn, nhạc khúc vang lên, các quan lại đồng thời hướng đến hoàng đế chúc tụng. Hoàng đến cười tiếp nhận đủ loại triều bái của quan lại, nhấp từng chút rượu trong ly.

Chờ đến khi hoàng đế cầm đũa lên, quần thần cũng có thể chạm đũa để ăn. Yến hội xem như chính thức bắt đầu.

Trong điện bắt đầu biểu diễn các tiết mục múa hát, không khí trở nên thoải mái hơn. Thừa An Đế cũng bắt đầu nói chuyện nhàn nhã cùng nhóm hậu phi, triều thần.

Tô quý phi giơ chén rượu lên kính Thừa An Đế một ly, cười tươi nói: "Hôm nay là ngày đại cát, thần thiếp nghĩ đứa trẻ mới sinh của Nguyên Nhi cũng nên được thưởng, không biết bệ hạ có thể ban cho nó một cái tên không?"

Thừa An Đế cười: "Quý phi sở cầu, có gì không thể?" Ông nghĩ nghĩ, "Ban tên 'Vọng', thưởng một đấu đông châu cùng trăm lượng hoàng kim."

Hạ Nguyên vội vàng tạ ơn: "Nhi thần đa tạ phụ hoàng."

Thừa An Đế cười nói: "Hoàng gia có con nối dõi là thịnh vượng, trẫm tất nhiên vui mừng.".

Ánh mắt ông ta xoay chuyển, ngó tới Hạ Nguyên rồi đến Hạ Trì, trầm ngâm mở miệng: "Mấy người các ngươi tất nhiên không cần trẫm phải lo lắng, nhưng Thụy Vương qua năm nay đã là hai mươi ba tuổi, đến nay dưới gối vẫn còn trống trơn, này không thể được..."

Hạ Trì đột nhiên bị nhắc tới tên họ, sửng sốt một cái chớp mắt liền muốn mở miệng đáp lời. Thừa An Đế cũng không cho hắn có cơ hội, liền tiếp tục nói.

"Nữ tử đất phong thô bỉ, không bằng quý nữ trong kinh, hoàng nhi chướng mắt cũng là bình thường. Trẫm nhớ đích nữ của Ngô Thượng Thư đang tuổi xuân thì, tính tình đoan trang hiền thục, xứng đôi vừa lứa cùng hoàng nhi. Ta sẽ ban nàng cho hoàng nhi làm trắc phi, thấy có được không?"

Ông cười nói: "Hậu trạch Vương phủ trống không, nếu hoàng nhi thích cô nương nào khác cũng có thể nói với trẫm, trẫm chắc chắn sẽ tứ hôn làm chủ cho hoàng nhi."

Các hoàng tử khác nghe vậy đều nhìn về phía Hạ Trì. Các quan lại mặc kệ trong lòng nghĩ như thế nào, sắc mặt cũng đều cười ha hả. Tứ hôn vốn là hỉ sự, việc vui liên tiếp như vậy, thật sự là vui mừng gấp bội.

Vân Thanh ngẩn ra, nhưng không cảm thấy ngoài ý muốn nhiều.

Hoàng đế triệu bọn họ vào kinh, trừ bỏ vì e dè Hạ Trì, tất nhiên cũng sẽ nghĩ cách sắp xếp người bên cạnh họ. Hạ Trì hiện không có trắc phi, nên hoàng đế lấy cớ ban cho vài trắc phi thị thiếp, hợp tình hợp lý, không thể bắt bẻ.

Y sớm biết chuyện này sớm muộn gì cũng xảy ra, nhưng lại không có thảo luận cách đối phó cùng Hạ Trì.

Loại chuyện này, chỉ cần tham khảo cách thu phục Tiền Hữu Tài, đã có thể đổi hướng những con mắt của hoàng đế thành lợi ích cho họ. Nếu thực sự không được, Trình Việt cũng còn có cách khác. Tóm lại, chuyện này sẽ không ảnh hưởng quá lớn đến họ.

Tại Ninh Châu, họ có thể tự quyết định mọi chuyện, nhưng hiện tại là do hoàng đế ban thưởng, không muốn cũng phải nhận. Việc hôn nhân của hai người cũng là do hoàng đế áp đặt lên đầu họ.

Y biết Hạ Trì tất nhiên có thể đoán được, nếu không có cách nào cự tuyệt, nói ra ngược lại càng tăng thêm phiền não.

Y rất nhanh đã điều chỉnh tốt biểu tình, cùng mọi người quay mặt nhìn về phía Hạ Trì.

Hạ Trì cũng quay đầu nhìn y, vội vàng nhéo nhéo tay y, liền đứng dậy đi đến phía trước quỳ xuống: "Phụ hoàng, nhi thần không muốn."

Mọi người vốn tưởng rằng hắn đứng dậy tạ ơn, đã chuẩn bị nói lời chúc mừng. Bỗng nghe được hắn hồi bẩm như vậy, đều giống như gà bị bóp chặt cổ. Hoan thanh tiếu ngữ trong yến hội tức khắc dừng lại, ánh mắt mọi người đang xem náo nhiệt nháy mắt chuyển sang kinh ngạc, không rõ lời hắn nói ra là thật hay giả.

Tươi cười trên mặt Thừa An Đế chậm rãi thu về. Khi ông ta không cười, uy nghiêm đế vương trên người lại không có cách nào che giấu, ép người khác thở không nổi.

Trong điện chỉ còn lại nhạc khúc đang diễn tấu, nhóm người đàn hát nhận thấy không khí không thích hợp, nhưng không nghe được mệnh lệnh cũng không dám ngừng lại. Lòng mề sợ đến nhảy tới cổ họng.

Trong nhạc khúc vui mừng, Thừa An Đế trầm giọng nói: "Ngươi muốn kháng chỉ?"

Hạ Trì dập đầu nói: "Phụ hoàng tha thứ, nhi thần không phải không muốn nhận lấy ý tốt của phụ hoàng, chỉ là nhi thần thích Long Dương, chỉ yêu nam tử, cưới nữ tử trong sạch chẳng phải là lừa dối làm khổ người ta sao?"

Thần sắc hoàng đế khó coi, lặp lại lần nữa: "Chỉ yêu nam tử?"

Hạ Trì gật đầu, lại dập đầu lần nữa: "Vâng, thỉnh phụ hoàng thu hồi mệnh lệnh đã ban ra."

Không khí trong điện càng thêm kỳ lạ, các đại thần sôi nổi dùng ánh mắt không thể hiểu rõ hướng về phía Hạ Trì. Dù chỉ yêu nam tử, nhưng cưới nhiều nữ tử cũng có gì phải ngại? Nào đáng giá để kháng mệnh như thế?

Hơn nữa lúc trước Hạ Trì thành thân với Vân Thanh không phải cũng rất không tình nguyện sao? Sao mới mấy năm qua đi, lại nói chính mình chỉ yêu nam tử?

Nhạc khúc rốt cuộc kết thúc, nhóm hát không nhận được mệnh lệnh diễn tấu khúc tiếp theo, liền giống như chim cút nép sát vào nhau, cúi đầu không dám nhìn gia sự đế vương.

Không khí trong điện càng thêm trầm ngưng, không một hậu phi hay đại thần nào dám mở miệng hòa hoãn.

Hạ Trì vẫn như cũ duy trì động tác dập đầu, vai lưng hắn thẳng tắp, động tác quỳ cũng làm ra rất đẹp. Vân Thanh nhìn người cách đó không xa, ngón tay run run.

Thật lâu sau, hoàng đế mới chậm rãi mở miệng nói: "Nếu đã như thế, đúng thật không tốt nếu cứ ghép thành một đôi."

Vân Thanh nhẹ nhàng thở ra, không khí trong đại điện bởi vì những lời này rốt cuộc cũng dịu lại.

Hạ Trì lại lần nữa dập đầu: "Đa tạ phụ hoàng."

Thừa An Đế vẫy vẫy tay, làm như có chút mệt mỏi đè đè giữa mày.

Hạ Trì đứng dậy ngồi vào vị trí, giương mắt quét qua một vòng, ánh mắt tò mò liền thu hồi hơn phân nửa.

Nhóm đàn hát tiếp tục tấu nhạc, không khí trong bữa tiệc chậm rãi khôi phục vui vẻ. Chỉ là đáy lòng quần thần đều suy nghĩ nhiều điều, đều chờ sau khi tan yến liền bát quái một phen.

Hạ Lan bất động thanh sắc mà đánh giá Hạ Trì. Hắn biết hoàng đế vì sao triệu hai người vào kinh, hắn nhìn không thấu Hạ Trì này. Nếu nói là tâm cơ thâm trầm muốn đập nồi dìm thuyền, vì để hoàng đế tin tưởng mình không có mưu đồ với ngôi vị hoàng đế, nhưng lấy chuyện như vậy ra để nói cũng không tránh khỏi hy sinh quá lớn...

Hạ Trì không có quản các loại ánh mắt dừng trên người mình. Biểu tình hắn lãnh đạm, chỉ lặng lẽ nắm lấy bàn tay Vân Thanh đã trở nên lạnh lẽo lần nữa.

Vân Thanh dừng một chút, cũng dùng sức nắm lấy tay Hạ Trì.

Yến hội lúc sau không ai nhắc đến chuyện bọn họ, Vân Thanh máy móc mà nâng chén theo mọi người, tâm lại không biết bay đến nơi nào.

Chờ đến khi gia yến buổi tối cũng kết thúc, hai người vừa mới trở lại xe ngựa vương phủ. Vân Thanh đã bị người ôm lấy chặt chẽ.

Hạ Trì lộ ra một cái biểu cảm tươi cười tranh công đòi thưởng: "Thanh Thanh, hôm nay ta biểu hiện có tốt không?"

Vân Thanh sờ sờ tóc hắn, bất đắc dĩ mà cười nói: "Nói đi, chàng muốn cái gì?"

Hạ Trì tiến đến bên tai y, thấp giọng nói một chuỗi gì đó.

...... Ủng hộ chính chủ, truyện chỉ đăng duy nhất trên Wattpad.com, còn lại đều là ăn cắp ......

Chủ viện Thụy Vương phủ, phòng ngủ chính bày nến đỏ rực rỡ, màn che thêu hoa văn rồng phượng màu đỏ, cửa sổ dán chữ hỉ màu đỏ. Hai người mặc cát phục giống hệt nhau như lễ phục đại hôn. Trong khoảnh khắc này như quay ngược thời gian về năm năm trước.

Hạ Trì đưa ly rượu cho Vân Thanh, giơ tay vén tay áo của Vân Thanh. Vân Thanh nếm thử rượu trong ly, thấy là rượu trái cây ngọt ngào, liền uống cạn một hơi.

Y còn chưa kịp buông ly rượu, nốt ruồi trên cổ đã bị người dùng ngón tay ấn xuống, dùng sức ma sát.

Vân Thanh buông tay, ngẩng đầu nhìn về phía Hạ Trì.

Hạ Trì cười cười, lộ ra răng nanh bên trái: "Năm năm trước, ngày đại hôn ấy ta đã từng muốn làm như vậy."

Ly rượu rơi trên mặt đất, lăn đến một bên. Vân Thanh ôm lấy cổ Hạ Trì, ngửa đầu hôn môi hắn.

Hạ Trì vui vẻ hưởng thụ sự chủ động của y, chờ đến khi thể lực của Vân Thanh hết chống đỡ nổi, hắn mới đảo khách thành chủ, hung hăng hôn đáp trả.

Nệm uyên ương đỏ thẫm, thân người nằm trên giường đã trắng nay càng trắng hơn.

Hạ Trì vốn dĩ nghĩ đến Vân Thanh hôm nay tham gia yến hội cả ngày, đã khá mệt. Liền tính kết thúc cơn nghiện động phòng hoa chúc này.

Hắn đang muốn đứng dậy, Vân Thanh lại một tay ôm lấy eo hắn không cho rời đi. Vân Thanh bình thường cũng không có dính người như vậy, hắn lại gần ôm y, tiếp tục dỗ dành người thương.

Trong lòng Hạ Trì không có suy nghĩ bậy bạ gì, chỉ một lòng xoa ấn eo cho Vân Thanh. Sau đó hắn liền nghe giọng nói của Vân Thanh mang theo tiếng nghẹn khóc ở bên tai, gọi hắn một tiếng "Phu quân".

Động tác Hạ Trì dừng lại một chút, lý trí trong nháy mắt đứt đoạn. Hắn đột nhiên tiến lên, ngậm lấy đôi môi hơi hé của Vân Thanh.

......

Chờ cho đến khi nến đỏ đốt được một nửa, Hạ Trì mới đứng dậy lấy nước.

Vân Thanh đã ngủ say, hắn tỉ mỉ lau sạch sẽ cho y, mới kéo màn che lên nằm xuống giường, đem người ôm vào lòng ngực.

Nến đỏ tỏa ra ánh sáng chiếu qua màn giường, không gian đỏ đỏ mờ mờ. Hạ Trì nhìn đuôi mắt Vân Thanh còn phiếm hồng, tiến lên nhẹ nhàng hôn hôn.

Hai người ở chung mấy năm như vậy, những bất an đó chôn sâu dưới đáy lòng Vân Thanh, làm sao mà hắn không phát hiện ra được?

Hắn có chút không rõ, Vân Thanh là người tốt như vậy, làm chuyện gì cũng đều giỏi giang, luôn nắm chắc thắng lợi. Vì cái gì lại luôn tự ti như vậy?

Sau đó hắn không nghĩ nữa, hắn sẽ dùng hành động chứng minh. Mỗi một lần rồi đến vô số lần, hắn chỉ lựa chọn duy nhất mỗi mình Vân Thanh.

Vân Thanh cảm giác được nhiệt độ cơ thể quen thuộc, vô ý thức mà tiến vào trong lòng ngực Hạ Trì. Hắn bị động tác nhỏ này làm cho lòng mềm ra, duỗi tay ôm y càng chặt, nhắm mắt lại đã ngủ say.

Rạng sáng hôm sau, trời còn tối, phòng ngủ chủ viện đột nhiên bị gõ vang.

Hạ Trì nháy mắt mở mắt ra, hắn nhìn về sắc trời ngoài viện. Trong lòng trầm xuống, nếu không phải việc gấp, tuyệt đối sẽ không có người trời còn tối lại đến quấy rầy hắn.

Tối hôm qua Vân Thanh mệt đến rã rời, lúc này vẫn còn ngủ ngon lành. Hắn nhấc tay chân nhẹ nhàng đứng dậy, đem chăm đắp tốt cho y, màn cũng che đến kín mít. Lúc này mới khoác áo ngoài mở cửa đi ra.

Ngoài cửa là Trình Việt, hắn cầm ám báo trong tay đưa cho Hạ Trì, tiếng nói thực trầm: "Bộ lạc Thát Quật đột nhiên phát động binh sĩ, nhanh chóng tiến đánh vương đình, Cốt Tác hiện tại đã là tân vương Diên quốc."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.