Chương trước
Chương sau
Cảnh Tự năm xuân 23, công công trong cung truyền thánh chỉ ban hôn cho Thụy Vương Hạ Trì cùng Vân Thanh con vợ cả của Bá phủ.

Công công vừa mới tuyên chỉ bước ra khỏi Võ Thành - Bá phủ, tin tức đã truyền khắp danh môn thế gia, không đến nửa ngày, dân chúng bán hoành thánh dưới cầu cũng biết, Thụy Vương muốn thành thân cùng nam tử.

Nam phong vẫn thịnh hành ở Đại Du, nhưng cưới nam tử làm chính thất vẫn rất hiếm thấy, đặc biệt là quy củ nghiêm ngặt của hoàng thất.

Mọi người nghị luận sôi nổi đối với sự kiện mới mẻ hiếm có khó tìm trong vài thập niên này.

Các bá tánh không biết Vân Thanh nên đều nói rằng có thể gả cho hoàng thất, dù cho là phận nam nhân phải gả theo chồng, cũng là một mối hôn nhân tốt đẹp.

Tin tức truyền đến vòng các thế gia, lại khiến bọn họ phải ồ lên.

Có người thương cảm cho Vân Thanh, cũng không thiếu kẻ vui sướng khi thấy người gặp họa.

Vân Thanh được dự đoán là Trạng Nguyên đứng đầu bảng, kỳ thi mùa xuân sắp tới, y lại vô duyên với việc tham gia, thiếu một đối thủ cạnh tranh mạnh, không biết có bao nhiêu người sau lưng mừng thầm.

Các bá tánh ồn ào huyên náo mà nghị luận hai ngày, vẫn nhiệt tình như cũ không giảm chút nào. Cho đến khi tin tức nhị công tử nhà Lễ Bộ Ngô đại nhân lấy chuyện này ra làm trò cười bị Thụy Vương dùng roi quất được truyền ra, mọi người lúc này mới lo sợ mà ngậm miệng.

Chuyện này thật sự quá mức hiếm lạ, mọi người thiếu chút nữa quên mất, chính chủ mà bọn họ nghị luận là Thụy Vương.

Thụy Vương Hạ Trì, con trai thứ tám của đương kim hoàng đế, thân phận cao quý, được hoàng đế sủng ái. Những chuyện ăn chơi trác táng của hắn đã được tấu lên hằng năm, nhưng không ai dám động đến hắn.

Ngay cả những thiếu gia nhà quan bị hắn đánh tấu lên trên cũng không đòi lại được công đạo, huống chi là những người dân áo vải như họ.

Cái sự náo nhiệt này không phải ai cũng có thể xem được.

Chọc không được, chọc không được.



Hậu viện Võ Thành - Bá phủ, một mảnh yên tĩnh, bọn hạ nhân khi đi qua Tây Nam tiểu viện đều cố ý nhấc nhẹ bước chân.

Ngày ấy sau khi nội thị đến tuyên chỉ, đại thiếu gia liền cãi nhau một trận lớn với lão gia.

Hai người không vui rời đi, đại thiếu gia trở về liền vào phòng đóng chặt cửa, lão gia lại phái vài tên thị vệ đến tiểu viện trông coi cửa.

Không khí trong phủ bất ổn, bọn hạ nhân đều kẹp chặt cái đuôi, sợ làm sai tội sẽ lan đến mình.

Thật cẩn thận qua được hai ngày, mọi người mới hơi thả lỏng cảnh giác một chút.

Thị vệ canh cửa tiểu viện chán muốn chết mà ngáp một cái, nghĩ sau khi thay ca phải uống hai bình rượu ấm cho ấm người, rét tháng ba đã đến nhiều ngày, lạnh thật sự.

Đột nhiên, một tiếng sắt nhọn kêu to truyền ra từ trong viện.

"Không ổn, đại thiếu gia té xỉu, người đâu mau tới đây!"

Toàn bộ hậu viện tức khắc loạn thành một nùi.

.....

Vân Thanh hoảng hốt cảm giác được có người đang bóp miệng y đổ thuốc vào, y muốn mím chặt miệng, lại không khống chế được thân thể của mình.



Y dừng hết toàn sức lực muốn tỉnh lại, lại chỉ thấy mí mắt nặng nề, cả người vô lực, sau đó lại lâm vào trong bóng đêm vô tận.

.....

Sáng sớm, ánh mặt trời xuyên thấu khe hở màn giường chiếu vào mặt Vân Thanh, làm y khó chịu nhíu mày.

Cổ họng đau đớn khiến thần kinh của y căng lên. Trong lúc mơ màng, y vẫn đang tự hỏi liệu đêm qua mình quên đắp chăn cho nên bị cảm, mới thấy khó chịu như vậy hay không.

Ánh mặt trời càng ngày càng nóng, Vân Thanh cố sức nhấc mí mắt lên, thấy rõ màn lụa xanh trước mắt, tàn dư của cơn buồn ngủ lập tức lui sạch sẽ.

Y sợ hãi, cả kinh, theo bản năng muốn bật người dậy, giây tiếp theo vô số ký ức cuồn cuộn chạy vào não, cơn đau đầu kịch liệt khiến y nhắm mắt nằm trở lại.

Ký ức trong đầu lung tung phức tạp, trong chốc lát là hình ảnh Vân Thanh đeo cặp đạp xe đi học thời hiện đại, trong chốc lát lại xuất hiện thằng nhóc búi hai búi tóc mặc cổ trang, ngồi ở trong xe ngựa, oa oa khóc lớn.

Vân Thanh nỗ lực vuốt lại mớ ký ức hỗn độn, trán dần dần chảy ra mồ hôi, một đời thuộc về "Vân Thanh" khác cũng chậm rãi hiện lên trong đầu hắn.

Mẫu thân là nữ tử của phú thương Giang Nam, phụ thân là bá tước tam phẩm, mẫu thân qua đời khi còn bé, sau đó liền bị cha đưa về quê ngoại nuôi dưỡng, được ngoại công và cữu cữu che chở mà lớn lên.

"Vân Thanh" lên kinh thành tham gia kỳ thi Hội sau khi đỗ đầu bảng trong kỳ thi Hương. Tuy nhiên, khi khảo thí sắp diễn ra, lại bất ngờ bị Hoàng thượng tứ hôn cho Thụy Vương làm chính phi, tiền đồ sáng lạn phía trước như mộng vỡ tan, vì thế nản lòng thoái chí bắt đầu tuyệt thực...

Vân Thanh ngơ ngẩn mà mở mắt ra, xuyên qua tầng tầng màn trướng nhìn khắp phòng, vật trang trí đều là đồ cổ, rõ ràng bản thân đang ở chung cư cao tầng. Y giơ tay trái lên, nhìn thấy vết sẹo dữ tợn dọc theo bên sườn ngón út, con ngươi liền run rẩy.

Này không phải là cơ thể của y.

Tất cả những gì xảy ra đều khớp với một phần ký ức khác trong đầu y.

Giống như y thật sự xuyên đến dị thế, xuyên vào một người tên "Vân Thanh" khác.

Nhưng điều này vẫn chưa phải là bi thảm nhất, một sự thật khác khiến người ta tuyệt vọng là - - cái người tên Vân Thanh này, chính là vai phụ cùng tên cùng họ với y trong cuốn tiểu thuyết mà tối hôm qua y vô tình xem.

Tiểu thuyết kể về câu chuyện tình yêu tương ái tương sát của hai nhân vật chính, mà cha mẹ họ là kẻ thù của nhau. Cuối cùng, vì tình yêu, hai nhân vật chính lật đổ thiên hạ, bỏ mặc giang sơn rơi vào tay Man tộc phương bắc. Còn cả hai thì nắm tay nhau rút lui quy ẩn.

Mà "Vân Thanh" chỉ là một pháo hôi nho nhỏ, còn là nam thê của hoàng tử cũng pháo hôi nốt.

Kết cục của tiểu thuyết là hoàng tử pháo hôi vì nước chết trận, Vân Thanh cũng chết dưới tay quân địch.

Nói cách khác, dựa theo tình tiết phát triển trong sách, y cũng không sống tốt được mấy năm.

Vân Thanh mệt tâm mà nhắm mắt lại, bắt đầu suy xét nhân lúc còn sớm có nên chạy trốn hay không.



A Thư cẩn thận cầm chén canh trong tay, không thèm nhìn hai gã thị vệ canh cửa, nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào phòng ngủ.

Cậu nhìn khuôn mặt tái nhợt của thanh niên trên giường, trên mặt tràn đầy vẻ đau lòng.

"Thiếu gia, ta đã nhờ phòng bếp làm chè mà ngài yêu thích, thiếu gia uống một ít đi."

Vân Thanh mở mắt ra nhìn, thấy người đến là A Thư, thân thể đang căng thẳng của y cũng thả lỏng lại.



A Thư là thư đồng của nguyên chủ, luôn luôn đi theo nguyên chủ từ Giang Nam vào kinh thành, là người duy nhất mà y tin tưởng được trong tòa phủ lớn này.

Vân Thanh chống thân thể đứng dậy, A Thư nhanh tay lẹ mắt mà buông chén xuống tiến lên dìu y, trong miệng lải nhải: "Thân thể thiếu gia còn chưa có tốt đâu, không cần cậy mạnh, có việc gì thì gọi A Thư tới làm."

A Thư đặt gối sau lưng cho y dựa vào, lại bưng chè lại đút y uống.

Vân Thanh nhìn khuôn mặt non nớt nghiêm túc của A Thư, há miệng nuốt vào muỗng chè lê ngọt ngào.

A Thư nhìn Vân Thanh nguyện ý ăn uống, rốt cuộc trên mặt cũng lộ ra nụ cười, trời biết mấy hôm thiếu gia té xỉu trong lòng cậu có bao nhiêu sốt ruột.

Một chén chè còn chưa có uống xong, cửa đã bị đẩy ra, một nam nhân trung niên hùng hổ đi vào.

Vân Thanh giương mắt nhìn nam nhân, tuổi tác đã 40, diện mạo oai hùng, quần áo phú quý, chắc là phụ thân của thân thể này.

A Thư quỳ xuống hành lễ, nghiệm chứng cho suy đoán của Vân Thanh, y vẫn còn rũ mắt xuống, không mở miệng nói gì.

Vân Túc thậm chí không chú ý đến sự thất lễ của y, há mồm ra đã đùng đùng nổi giận quở trách.

"Nghịch tử! Sao ta lại sinh ra tên nghịch tử không biết lấy đại cục làm trọng như này?! Hoàng thượng tự mình hạ chỉ ban hôn cho, ngươi chết thì không đáng gì, nhưng Võ Thành bá phủ này to như vậy lại vô cớ bị ngươi liên lụy!"

Trong mắt Vân Thanh xẹt qua tia trào phúng, nguyên chủ dù sao cũng là con vợ cả chính thống, có tài Trạng Nguyên, người bình thường đã sớm dâng tấu thỉnh phong thế tử, nhà này thì ngược lại, vậy mà buộc nguyên chủ gả theo chồng.

Trong truyện nhắc đến ngọn nguồn của cuộc hôn nhân này: Năm Thụy Vương tròn mười tám tuổi, hoàng đế giao cho Tô quý phi lo liệu hôn sự cho hắn. Tô quý phi liền đề nghị gả một nam thê đức hạnh toàn vẹn cho Thụy Vương.

Nhưng trong kinh thành, thanh niên tuấn tài đều đếm không xuể, thế nhưng cuối cùng lại chọn Vân Thanh vừa mới vào kinh đi thi.

Nếu nói sau lưng không có người xúi giục, ai sẽ tin?

Phải biết rằng lúc trước Vân Túc tình nguyện đem tiểu Vân Thanh năm tuổi đưa về nhà cũ nuôi dưỡng, cũng muốn cưới Tô Uyển Nhi làm vợ kế, mà vị này lại chính là muội muội ruột cùng cha cùng mẹ của Tô quý phi kia.

Nguyên chủ gả cho người khác, vừa lúc nhường đường thỉnh phong cho hai nhi tử của hắn, thật đúng là mưu kế hoàn hảo.

Vân Túc bạo nộ tiến lên hai bước, thấy Vân Thanh cúi đầu không nói lời nào, hỏa khí càng nặng.

"Tốt, tốt! Dù ngươi không để bụng bá phủ, vậy thì một nhà ông ngoại ngươi thì sao? Nếu bá phủ bị ngươi liên lụy, ngươi cho rằng bọn họ có thể thoát được sao?"

Vứt dứt lời, Vân Thanh chợt ngẩng đầu, lạnh lùng mà nhìn về phía Vân Túc.

Ông ngoại của nguyên chủ ở Giang Nam xa xôi, mẫu thân cũng đã mất sớm, chuyện này sao lại liên quan đến một nhà ông ngoại được chứ? Vân Túc này có hồ là muốn uy hiếp y.

Nguyên chủ có thể tốt đẹp lớn lên, lại trưởng thành ưu tú thế này, không thể không tính công cho nhà ngoại dốc lòng bồi tài, nói như vậy dựa theo tình tiết, nguyên chủ bị uy hiếp nên chấp nhận gả theo chồng...

Trong lòng Vân Thanh thở dài, thật là tiếc thương cho nguyên chủ.

Vân Túc bị y nhìn đến lạnh người, chột dạ trong một chớp mắt. Ngay sau đó, hắn thẹn quá hóa giận, đang định phát tác, lại thấy Vân Thanh giương khóe miệng cười cười.

"Được, ta gả."

Vân Thanh sinh ra đã có đôi mắt đào hoa xinh đẹp, lông mày thon dài, mũi cao thanh tú, cười rộ lên đuôi mắt sẽ gợi lên độ cung đẹp mắt, giống mẫu thân của y như đúc.

Vân Túc hoảng hốt như nhìn thấy khuôn mặt ôn nhu của nữ tử Giang Nam đó, hắn dừng lại một chút, sau đó không nói thêm gì nữa, xoay người rời khỏi phòng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.