Khoảng nửa tiếng sau Trần Mạnh Quân quay lại phòng, trên tay bê một mâm cơm nóng, cậu đặt thức ăn lên bàn, sau đó đến bên giường đỡ Lê Minh dậy, dùng gối đỡ sau lưng hắn để hắn tựa vào đầu giường mà ngồi, cậu bưng chén cháo nghi ngút khói đến ngồi bên chân hắn.
Hạt cháo nở đều, thơm nức mùi gạo, xen lẫn là màu đỏ của cà rốt cùng màu xanh xanh của rau củ cắt nhỏ, một lớp dầu thật mỏng phía trên, điểm thêm một chút bột tiêu, ngửi mùi liền muốn ăn.
Lê Minh khó hiểu nhìn cậu, nãy giờ giận dỗi là đi vào bếp nấu ăn hả? Học ở đâu cái tính tình này thế không biết
"Nhìn gì mà nhìn, anh không đói sao? Thịt thì chắc anh chưa ăn được rồi, chịu khó ăn chút cháo đi, vài hôm nữa tôi sẽ thêm chút thịt cho anh" Cậu vừa cầm thìa khuấy cho cháo nguội bớt vừa không khỏi giải thích
Do thường xuyên chăm em gái vào những khi ba mẹ vắng nhà nên nấu nướng chăm sóc gì đó cậu cũng học được một ít
Người bệnh lâu năm khẩu vị thường sẽ không tốt, thịt cá gì đó sẽ khó tiêu, nấu cháo rồi thêm chút rau củ sẽ dễ tiêu hơn cũng không nhạt như cháo trắng.
Trần Mạnh Quân múc một thìa cháo đã thổi nguội đưa bến bên môi Lê Minh "Nếm thử xem hương vị thế nào? Không quá ngon đâu nhưng tốt hơn cháo trắng nhiều đó" Trong câu nói không giấu diếm một chút khoe khoang
Đã quá lâu, lâu đến mức hắn đã quên mất mùi vị của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-nam-the-cua-dai-thieu-gia-nha-ho-le/2991456/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.