Edit: Điềm Điềm *********************** Cố Triều Từ trong nháy mắt cảm thấy mình như xuất hiện ảo giác, nhưng đủ loại hành vi khác thường của Dung Ngọc trong khoảng thời gian gần đây đều nói rõ cậu không nói dối. “Chuyện khi nào?” Thanh âm anh trầm thấp khàn khàn, mặc dù Cố Triều Từ làm cho mình nhìn qua không quá mức giật mình, nhưng trong lòng lại căng thẳng như chuẩn bị lâm trận. Thậm chí giờ phút này, ngón tay bị Dung Ngọc nắm đều đã tê dại. Dung Ngọc nhìn Cố tiên sinh ra vẻ tự nhiên, nụ cười bên môi thủy chung không hạ xuống: “Hiện tại đã mười tuần rồi, thực xin lỗi, gạt anh lâu như vậy.” Cố Triều Từ nhìn cậu, lần đầu tiên từ trong mắt người đàn ông xuất hiện bối rối, cho dù anh thoạt nhìn vẫn tự nhiên bình thường nhưng hành động khắc chế lại quá mức rõ ràng. “Anh có cần chút thời gian để tiếp nhận không?” Dung Ngọc có chút đau lòng nhìn anh, cho dù cậu sớm làm rất nhiều ám chỉ, nhưng hiển nhiên hiệu quả cũng không quá rõ ràng. Cố Triều Từ lắc đầu, nắm chặt tay cậu, ôm cậu vào trong ngực, đầu nhẹ nhàng đặt lên vai cậu: “Thực xin lỗi em, chuyện quan trọng như vậy mà không phát hiện kịp thời, để cho một mình em đối mặt…” “Không phải lỗi của anh, em cũng không nghĩ tới sẽ như thế, nhưng nghĩ đến đây là con của anh và em, em liền cảm thấy không có gì không thể chấp nhận được.” Dung Ngọc trong mắt mang theo ý cười đưa tay ôm lấy thắt lưng người đàn ông, đem chính mình chôn vào trong ngực anh: “Cho nên phần kinh hỉ này anh có thích không?” Cố Triều Từ cười khẽ một tiếng, đưa tay sờ sờ đầu Dung Ngọc: “Thích, vô cùng thích.” Nghe được những lời này của Cố Triều Từ, Dung Ngọc trong nháy mắt cười càng vui vẻ: “À, chỗ ba mẹ, ba Cố đi nói đi, em tin tưởng anh nhất định có thể hoàn thành nhiệm vụ gian khổ như vậy, cố lên!” Cố Triều Từ được bé con nắm tay cổ vũ, bị cậu manh đến mềm lòng. Gật đầu: “Được rồi.” Hiện tại đừng nói là đem chuyện này thông báo cho trong nhà, dù Dung Ngọc bảo anh lên trời hái sao, anh cũng sẽ đi một cách vui vẻ không mệt mỏi. Vì thế buổi tối hôm đó, sau khi Dung Ngọc ngủ, Cố Triều Từ một mình ngồi ở trong phòng khách, trên tay là báo cáo kiểm tra của Dung Ngọc. Nhìn tấm ảnh đen trắng đầu tiên của bảo bối, Cố Triều Từ cả lòng mềm nhũn không ra hình dạng. Anh cho rằng có thể gặp được Dung Ngọc, đã là phúc khí lớn nhất đời này của anh, lại không nghĩ tới còn có thể thu hoạch được một kinh hỉ ngoài ý muốn như vậy. Nguyên bản con cái đối với anh mà nói có hay không cũng được, nhưng chỉ cần nghĩ đến không lâu sau có thể sẽ có thêm một bé con đáng yêu giống Dung Ngọc, ngực Cố Triều Từ đều căng tràn. Nhẹ nhàng sờ qua tờ siêu âm B, trong mắt Cố Triều Từ lộ ra sự ấm áp nồng đậm. Mở nhóm gia đình ra, chụp ảnh đen trắng đầu tiên của bảo bối rồi đăng lên nhóm… Cố Triều Từ: [Ảnh] Hạ Kinh Hồng: Cậu, đây là cái gì vậy? Thẩm Bằng Lan: ??? Cố Kiêu Hùng: Nhìn có vài phần quen mắt. Hạ Như Mộng: Triều Triều đây là siêu âm của ai, đây là, đây là mang thai sao? Lão thái thái: Triều Triều không được gạt Tiểu Ngọc làm việc khác, bằng không sẽ đánh gãy chân con! Dung Phi: == Dung Minh: Lặng lẽ chờ một lời giải thích. Dung Tuyền: Có vẻ như đã được khoảng 8 tuần? Dung Hào Kiệt: Chuyện gì đây? Liễu Trần Yên: @Dung Ngọc, chuyện gì vậy? Cố Triều Từ: Nếu tất cả mọi người đều ở đây, con nói một chút, Dung Ngọc mang thai rồi, hiện tại đang ngủ, không có việc gì nữa, ngủ ngon ^ – ^. Hạ Kinh Hồng: !!!!!!!!! Thẩm Bằng Lan: Chúc mừng cậu và Dung Ngọc!!!!!! Cố Kiêu Hùng: !!! Hạ Như Mộng: Tui không phải đang nằm mơ chứ, Gấu nhỏ, anh mau nói chuyện đi!!!! Lão thái thái: Hahaha, tốt, tuyệt lắm!!!! Dung Minh: Thật hay giả, Tiểu Tứ của chúng ta làm sao có thể mang thai??? Dung Tuyền: Đàn ông cũng có thể mang thai, nhưng xác suất này quá thấp, tôi cần phải bình tĩnh lại đã. Dung Hào Kiệt: A Yên, năm đó khi Tiểu Tứ sinh ra, bác sĩ hình như đã nói qua thể chất Tiểu Tứ đặc thù phải không? Liễu Trần Yên: Có nói qua, chỉ là em không nghĩ tới sẽ là thật, nhưng mà em sắp làm bà ngoại sao?? Dung Minh: Anh cả sao anh không nói chuyện? Dung Phi: Muốn yên tĩnh. (Tĩnh Tĩnh) Lão thái thái: Tĩnh Tĩnh là ai, A Phi cũng có đối tượng sao? Dung Phi: ……. Sáng sớm hôm sau khi Dung Ngọc tỉnh lại phát hiện nhóm chung đã nổ tung. Cậu vốn tưởng rằng Cố Triều Từ sẽ lén thông báo cho người trong nhà. Cậu hoàn toàn không nghĩ tới Cố Triều Từ trực tiếp ném một trái bom vào trong nhóm rồi công thần lui ra như vậy. Nhìn tin tức sáng sớm nhận được Dung Ngọc liền dở khóc dở cười. Từng câu từng câu trả lời sự quan tâm của mọi người, Dung Ngọc nhìn Cố Triều Từ sáng nay không đi làm: “Hôm nay nghỉ sao?” “Trong khoảng thời gian này anh ở nhà làm việc, buổi sáng muốn ăn cái gì?” Nhìn quan tâm trong mắt Cố Triều Từ, Dung Ngọc cười nói: “Em không có dễ vỡ như vậy, em có thể…” Cố Triều Từ ôm cậu rồi hôn lên trán: “Không thể, bây giờ em phải cẩn thận một chút anh mới an tâm.” “Nhưng em cũng không muốn anh vất vả.” “Sẽ không vất vả, chỉ có vui vẻ thôi.” Cố Triều Từ nói xong nhéo tay cậu: “Xuống lầu ăn nào, anh nấu cháo đó.” Dung Ngọc nghe vậy cười rộ lên: “Được!” Thay quần áo xong từ trên lầu đi xuống, Cố Triều Từ đã đem cháo đặt lên bàn, anh chỉ làm được vài món, nhưng cũng may anh học rất nhanh. Người trong nhà bởi vì Cố Triều Từ nên chào hỏi trước, cho dù muốn đến thăm cũng phân chia tới đây, không dám tập trung một ngày, chỉ sợ Dung Ngọc mệt mỏi. Nhưng cho dù như vậy, mỗi ngày Dung Ngọc đều nhận được sự quan tâm của mọi người. Hơn nữa trong khoảng thời gian này, tài nấu ăn của Cố Triều Từ cũng tăng vọt, nhưng mà Dung Ngọc mỗi ngày ba bữa còn ăn vặt ban đêm vẫn không thấy thêm được tí thịt nào. Nhưng khí sắc lại càng ngày càng tốt. Trong khoảng thời gian này Hoa Tự Cẩm dừng công việc của cậu lại. Dung Ngọc nhàn rỗi thỉnh thoảng sẽ đi theo Cố Triều Từ đi làm, lúc người đàn ông bận rộn, cậu sẽ ở phòng nghỉ chờ anh. Sau đó cùng về với nhau. Ngày họp báo “Thái tử”, Dung Ngọc thức dậy lúc sáng sớm, khi mặc quần áo phát hiện rất nhiều quần đều không mặc được. Năm tháng rồi, vòng eo đã thay đổi rõ rệt, bộ âu phục trước đó cũng không mặc được, cậu chỉ có thể đổi sang quần áo giản dị. Cũng may hiện tại thời tiết chuyển lạnh, chính là thời điểm mặc quần áo giữ ấm bình thường. Khi Hoa Tự Cẩm chuẩn bị quần áo còn đặc biệt đáp ứng yêu cầu của Dung Ngọc, chuẩn bị một bộ cho Cố Triều Từ. Áo hoodie màu hồng nhạt mặc trên người Dung Ngọc có vẻ thanh xuân xinh đẹp, mặc trên người Cố Triều Từ cũng không quá giật mình. Hai người cùng nhau tham dự buổi họp báo “Thái tử”, chỉ là Cố Triều Từ yên lặng ngồi ở phía dưới, giống như thường ngày nhìn Dung Ngọc trên đài. Phu nhân của anh, vẫn chói mắt như trước, hào quang vạn trượng. Buổi họp báo “Thái tử” cũng đồng thời được phát sóng trực tuyến, khi Dung Ngọc và Cố Triều Từ cùng xuất hiện, fan lại điên cuồng… [ Ahhhhh, rốt cục cũng nhìn thấy Cổ Ngọc phu phu chung khung hình rồi!!! ] [ Hôm nay tạo hình của ba Cố thật sự là quá chọc người!!!!! ] [ Không nghĩ tới ba Cố cũng có lúc không mặc âu phục, hơn nữa màu hồng nhạt như vậy mà cũng có thể mặc ra cảm giác bá đạo, kích động quá!!! ] [ Ahhhh, hôm nay vẫn là một ngày kích động!!!! ] [ Chỉ có tôi cảm thấy gần đây tần suất Ngọc Bảo xuất hiện hơi ít sao, là không có việc làm, hay là không chuẩn bị tiếp nhận công việc? ] [ Lầu trên tôi cũng muốn hỏi cái này, hy vọng Ngọc Bảo không nên lui vòng, rất thích cậu ấy cùng ba Cố!!! ]
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]