Chương trước
Chương sau
Kỳ Minh vươn tay nhéo khuôn mặt trắng nõn của tiểu quỷ: “Em nói bậy gì đó?”

Tiểu quỷ hỏi lại Kỳ Minh: “Vậy sao ông không ở trong phòng của mình ngủ mà chạy tới chỗ của Tống Nhất?”

Kỳ Minh đúng tình hợp lý mà phản bác: “Anh nói chuyện với Tống Nhất nên không cẩn thận ngủ quên mất.”

Tiểu quỷ: “Hê hê hê.”

Kỳ Minh: “...”

Sao đột nhiên lại cảm thấy tiểu quỷ thiếu đòn vậy nhỉ?

Kỳ Minh nhanh chóng lái sang chuyện khác, “Em chơi cùng Hân Hân, có nhìn thấy một con quỷ khác ở trên người Hân Hân không?”

“Có a.” Tiểu quỷ trả lời, “Tối hôm qua con còn đi tìm bạn ấy nữa.”

“Bạn ấy có nói gì với em không?” Nhìn thái độ của tiểu quỷ, thì con quỷ đang bám vào người của Hân Hân kia quả nhiên là không làm tổn thương đến cô bé, bằng không thì sao tiểu quỷ có thể chơi cùng con quỷ kia được.

Tiểu quỷ ngẫm nghĩ, “Bạn ấy có hơi kỳ quái.”

Kỳ Minh: “Kỳ quái như thế nào?”

“Hẳn là bạn ấy đang gặp nguy hiểm, nhưng lại không dám nói với con.” Tiểu quỷ nhìn về phía Kỳ Minh, “Lão tổ tông ơi, ông cứu bạn ấy đi, cũng cứu Hân Hân nữa, được không?”

Cho tới bây giờ, tiểu quỷ đều không có bạn chơi cùng, nó lại có tâm tính trẻ con, bây giờ khó khăn lắm mới xuất hiện người “bạn cùng lứa” chịu chơi với nó, tiểu quỷ không đành lòng nhìn bạn của mình lâm vào nguy hiểm.

Thái độ của tiểu quỷ làm Kỳ Minh vô cùng ngạc nhiên, cậu cau mày hỏi, “Em không có cách sao?” Đạo hạnh của tiểu quỷ không thấp, nếu muốn cứu Hân Hân và quỷ trên người Hân Hân mà nói, hẳn là ra tay đơn giản hơn so với cậu nhiều. Nhưng nhìn dáng vẻ hiện tại của tiểu quỷ, dường như nó cũng không có biện pháp thì phải?

“Con định ăn toàn bộ âm hồn trong cổ trạch này, nhưng không quá mấy ngày thì cổ trạch này sẽ vẫn tụ hợp lại một lượng âm hồn khổng lồ.” Giọng nói của tiểu quỷ nhỏ dần, nó ra tay thì chỉ trị ngọn chứ không trị gốc được, có một số việc nó không thể nào làm được a.

Mày của Kỳ Minh nhăn thành hình chữ Xuyên (川),xem ra chuyện xảy ra trong cổ trạch này còn nghiêm trọng hơn so với tưởng tượng của cậu.

Tiểu quỷ tiếp tục nói: “Oánh Oánh nói trong cổ trạch này bị người ta thiết lập một trận pháp tụ âm, muốn giải quyết chuyện của cổ trạch này thì phải tìm được mắt trận của trận pháp tụ âm này và phá hủy mắt trận mới được.”

Oánh Oánh là tên của con quỷ đang bám vào người của Hân Hân.

Có lẽ chính là trận pháp tụ âm này đã tụ tập âm hồn ở xung quanh Thích trạch lên trên không trung của tòa cổ trạch này. Đây cũng là lý do vì sao mà Kỳ Minh vừa bước vào Thích trạch liền có thể nhìn thấy trên không trung Thích trạch bị bao phủ dày đặc u ám, đây đều là âm hồn không thể siêu thoát ở Thích trạch rồi.

Vậy rốt cuộc là ai đã làm trận pháp như vậy ở Thích trạch? Mục đích là gì?

Sự nghi hoặc trong lòng Kỳ Minh ngày càng sâu, hiện tại chứng cứ nắm giữ còn thiếu, cậu chỉ có thể tạm thời áp chế nghi hoặc ở trong lòng xuống, chờ lúc sau sẽ đi tìm đáp án.

Cậu đổi lời hỏi tiểu quỷ: “Em có còn nhớ rõ tên của mình không?”

Vừa mới nghe tiểu quỷ nhắc đến tên của con quỷ đang bám trên người Hân Hân là Oánh Oánh xong, Kỳ Minh cảm thấy tiểu quỷ cũng có tên của chính mình. Trước kia cậu không đặt tên cho tiểu quỷ là muốn để tiểu quỷ tự nhớ ra.



Chỉ là đã qua lâu như vậy, tiểu quỷ vẫn chưa nhắc đến tên của mình trước mặt Kỳ Minh, Kỳ Minh cảm thấy mình cần phải hỏi thử tiểu quỷ tên là gì.

“Tên ư?” Vẻ mặt của tiểu quỷ mờ mịt, “Con quên rồi.”

Nó đã ở trong thành điện ảnh kia lâu lắm rồi, chứng kiến thành phố điện ảnh từ một mảnh đất hoang cho đến thôn làng, lại từ một thôn làng trở thành một thành phố điện ảnh như bây giờ. Ngay cả chính nó cũng không nhớ nổi mình là ai, vì sao lại ở thành phố điện ảnh đó.

Nhưng nó cũng là tâm tính trẻ con, không cảm thấy đau buồn gì, ngược lại còn vui vẻ hỏi Kỳ Minh: “Lão tổ tông ơi, hay là ông đặt cho con một cái tên đi?”

Kỳ Minh: “Em gọi anh là ca ca đi, đừng kêu là lão tổ tông.”

Tiểu quỷ nghe lời cậu, kêu một tiếng “ca ca” ngọt ngào.

Biểu cảm trên mặt Kỳ Minh vô cùng ôn nhu, đời trước cậu không có người nhà, không ngờ sống lại một đời sẽ có một người thân, chỉ nhìn bộ dáng ngoan ngoãn nghe lời của tiểu quỷ, trong lòng Kỳ Minh đã mềm mại thành một mảnh.

Tiểu quỷ rúc vào trong lòng Kỳ Minh, lấy khuôn mặt bụ bẫm cọ cọ Kỳ Minh: “Ca ca, anh đặt tên cho em đi.”

“Tinh Thần đi.” Kỳ Minh ôm tiểu quỷ, “Cùng họ với anh, gọi là Kỳ Tinh Thần thế nào?”

Nguyện em như Tinh Thần, vĩnh thế xán lạn.

Tiểu quỷ rất vui mừng, nắm lấy tay của Kỳ Minh không ngừng đọc tên của mình, Kỳ Tinh Thần, thật là hay, nó thật sự rất thích.

Tiểu quỷ, không, phải là Kỳ Tinh Thần, cười đến mức đôi mắt cũng cong lên.

Chờ đến khi Tống Nhất đi vào, Tinh Thần liền đảo vòng quanh Tống Nhất, bộ dáng kia nhìn giống một con cún con đang cong lên đuôi nhỏ, đắc ý dạt dào.

Tống Nhất rũ mắt nhìn nó.

Tinh Thần nhếch miệng cười ha ha, “Em có tên rồi.”

Tinh Thần: “Là ca ca đặt cho em đó.”

Tống Nhất ngẫm nghĩ chốc lát mới hiểu rõ “ca ca” trong miệng tiểu quỷ là Kỳ Minh, cũng không cảm thấy ngoài ý muốn. Dù sao thì bối phận giữa Kỳ Minh và tiểu quỷ cũng đã loạn tùng phèo, cho dù tiểu quỷ có kêu Kỳ Minh một tiếng mẹ, Tống Nhất cũng không cảm thấy ngạc nhiên a.

Tinh Thần thấy Tống Nhất không phản ứng lại thì ưỡn ngực, giọng điệu càng khoe khoang, “Anh muốn biết tên em là gì không?” Nói xong còn nhấn mạnh lần nữa, “Là ca ca của em đặt cho em đó.”

Bộ dáng khoe khoang này, nhìn sao cũng không ra bộ dạng lần đầu tiên tiểu quỷ gặp anh đã sợ đến mức cửa cũng không dám bước vào.

Điểm này ngược lại rất giống Kỳ Minh, ban đầu không phải Kỳ Minh cũng rất sợ anh sao? Vừa thấy hồn thể của anh liền lấy kỹ năng diễn xuất cấp bậc ảnh đế ra, thâm tình giống như không có anh thì không thể sống nổi vậy.

Hiện tại thì sao? Rất ít khi thấy cậu diễn vẻ thâm tình nữa, ở trước mặt anh cũng ngày càng tự do tự tại.

Bất quá như thế cũng tốt, Tống Nhất nhớ tới Kỳ Minh không khỏi cười cười, khi sợ anh thì giống một con mèo tùy thời mà xù lông lo lắng thiên địch xuất hiện, lúc không sợ thì chính là một bé mèo được vuốt lông, đôi khi cũng sẽ giơ măng cụt, nhưng đều thu hết móng vuốt lại.

Thật ra nghĩ lại vẫn rất là đáng yêu nha.

Tinh Thần vốn dĩ muốn khoe khoang một vòng trước mặt Tống Nhất, kết quả là Tống Nhất căn bản không để ý tới nó, Tinh Thần mở miệng, tiếp tục ngửa cổ nói: “Ca ca của em, Kỳ Minh đặt cho em một cái tên mới! Anh đừng quá hâm mộ nha!”



Lúc này, Tống Nhất mới dời sự chú ý lên người Tinh Thần lần nữa, làm rối loạn tóc tai trên đầu Tinh Thần, sau đó mới phối hợp với Tinh Thần, hỏi nó: “Vậy ca ca của em đặt tên gì cho em?”

“Tinh Thần.” Tinh Thần cười khoe một hàm răng trắng, “Bây giờ em gọi là Kỳ Tinh Thần nha.”

Ngữ khí của Tống Nhất mang theo vẻ dỗ con nít, nhưng thật lòng cũng công nhận cái tên mà Kỳ Minh đặt: “Cái tên Tinh Thần này rất hay.”

Tiểu quỷ liền cười ha ha.

Giữa trưa, hai người con khác của Thích lão cũng đã trở về.

Thích lão tổng cộng có ba người con, con gái lớn nhất tên là Thích Sương, là một nhiếp ảnh gia tự do, từng đạt được giải thưởng nhiếp ảnh lớn mang tầm quốc tế, rất có tiếng trong ngành, tính cách cô tự do tùy tính, không thích bị quản thúc. Chồng của cô tên là Từ Xương Hoa, bây giờ đang làm việc ở QT, bởi vì quan hệ với Thích Sương nên hiện tại đã là Tổng giám đốc công ty QT chi nhánh phía Nam.

Người con thứ hai là con trai, tên là Thích Vân, sau khi tốt nghiệp đại học liền vào QT, nhưng không công khai thân phận của mình, làm việc từ cấp thấp đi lên, năng lực làm việc của anh ta rất xuất sắc, một đường hướng lên trên mà thăng chức, chờ đến sau khi tích lũy đủ giá trị danh vọng rồi mới công khai thân phận của mình là thiếu gia của QT. Năm nay 36 tuổi, bên phía Thích lão đã buông tay, giao QT cho anh ta quản lý, anh ta cũng không phụ sự kỳ vọng của Thích lão, càng ngày càng làm QT trở nên lớn mạnh.

Vợ của Thích Vân là bạn thời đại học của anh ta, tên là Trương Nhã, hai người rất mặn nồng, kết hôn mười năm vẫn ngọt ngào như lúc đầu, hai người có một đứa con trai, tên là Thích Tử Dục.

Người con nhỏ nhất của Thích lão chính là mẹ của Hân Hân, Thích Lâm.

Thích Lâm là một biên kịch, kết hôn với Trịnh Khâm là sự kết hợp giữa đạo diễn và biên kịch, mấy bộ phim điện ảnh mà Trịnh Khâm đoạt giải, biên kịch đều là Thích Lâm làm, hai người xem như kẻ mạnh phối hợp, được xem là cặp vợ chồng đỉnh nhất giới giải trí.

Ba người con của Thích lão đều vô cùng có tiền đồ, quan trọng nhất là, tình cảm giữa họ đều rất tốt, không có ai có ý đồ với QT, ngay cả Thích Vân đã thành tổng giám đốc của QT thì ban đầu cũng không hề có ý định muốn tiếp quản công ty. Vì để chị gái và em gái chuyên tâm làm chuyện mình thích nên Thích Vân mới chủ động gánh lấy trách nhiệm của QT này.

Những nhà giàu khác đều lục đục đấu đá với nhau, còn Thích gia lại hòa thuận vui vẻ, cực kỳ yêu thương lẫn nhau.

Bất quá đó chỉ là những sự tình bày ra bên ngoài, bên trong có phải hòa thuận như vậy hay không thì không biết được, bằng không thì ai lại bày ra một cái trận pháp tụ âm ở ngay trong cổ trạch Thích gia này?

Cả gia đình này đều tỏ vẻ hoan nghênh Kỳ Minh, đặc biệt là Thích Vân.

Nói ra thì Thích Vân và Kỳ Minh còn có một ít dây mơ rễ má, dây nhợ này đến từ chính bộ vest mà Thích lão tự tay thiết kế và chế tác.

Lần trước, Kỳ Minh mặc bộ vest đó đi thảm đỏ của lễ chiếu phim chính thức [Võ Lâm], rất nhiều người nghi ngờ Kỳ Minh mặc âu phục thiết kế của Thích lão, chỉ vì muốn dựa vào tên tuổi của Thích lão để tự lăng xê mình mà thôi.

Thích Vân là fan của Tưởng Mộc Xuyên, gần như là phim nào của Tưởng Mộc Xuyên ra thì Thích Vân đều sẽ xem, ngày đó cũng vừa đúng lúc chú ý đến lễ chiếu phim chính thức của [Võ Lâm]. So với fan Kỳ Minh dùng kính hiển vi để xem idol thì Thích Vân lại am hiểu phong cách thiết kế của cha mình, từ ánh mắt đầu tiên anh ta đã nhận ra bộ vest trên người Kỳ Minh tràn ngập phong cách của Thích lão.

Những thiết kế trang phục nam của Thích lão, Thích Vân đều có ấn tượng, chỉ độc nhất bộ đồ mà Kỳ Minh mặc là anh ta chưa từng nhìn thấy, lúc ấy liền trực tiếp gọi cho Thích lão, xác nhận bộ vest của Kỳ Minh là do Thích lão đặc biệt thiết kế và chế tác cho cậu.

Chờ sau khi anh ta kết thúc cuộc trò chuyện với Thích lão thì quần chúng ăn dưa trên mạng gần như đã nhận định Kỳ Minh muốn mượn tên tuổi của Thích lão để lăng xê, nhục mạ Kỳ Minh ở trên mạng.

Thích Vân không muốn thiết kế của cha mình bị gán mác hàng giả vỉa hè, bèn liên hệ người quản lý Weibo chính thức của công ty, để Weibo chính thức ra mặt làm sáng tỏ.

Thật ra, anh ta cũng không có ý định giúp Kỳ Minh, chỉ là muốn đính chính cho bộ vest mà Kỳ Minh đang mặc, nhưng xem như cũng đã gián tiếp trợ giúp cậu.

Chuyện này Thích Vân chưa nói với Kỳ Minh, nhưng cũng là chuyện nhỏ không quan trọng gì, điều làm anh ta tò mò là, cha anh ta - Thích lão, vì sao lại nhìn bằng con mắt khác đối với một nghệ sĩ nhỏ của giới giải trí như Kỳ Minh? Không chỉ thiết kế chế tác một bộ âu phục cho Kỳ Minh, mà còn tự mình mời người ta đến cổ trạch ăn Tết nữa?

Trước Kỳ Minh, còn không có ai có được đãi ngộ này a.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.