Chương trước
Chương sau
Căn lều lớn ở khu trung tâm tập thể là nơi để lấy bữa tối.
Mỗi người chỉ có thể lãnh một suất ăn, sau khi lãnh xong phải sang bên cạnh đăng ký. Người cùng phòng có thể lấy cho nhau, nhưng khi đăng ký sẽ có người đến xem, phải viết tên của những người khác vào đăng ký mới được.
Tiểu Thiên không thích đi, luôn nhờ Khương Đại Thành lấy hộ, Dương Trách và Long Thăng cũng nhờ hắn, Kỳ Ngôn và Khang Duệ cũng lười, thành ra Khương Đại Thành là người đi lãnh cơm cho cả phòng. [Truyện chỉ có tại Ý vị nhân sinh]
Khoảng nửa giờ sau, Khương Đại Thành mới trở về, trên tay còn xách một cái túi nhỏ.
Tiểu Thiên liếc mắt hỏi: "Cơm đâu?"
Khương Đại Thành giơ túi lên: "À, cơm đây."
"Gì?" Tiểu Thiên trợn mắt: "Chúng ta sáu người mà chỉ có từng này?"
"Mỗi người được một cái bánh mì, một chai nước lọc, một miếng thịt hun khói." Khương Đại Thành mệt mỏi trả lời.
Tiểu Thiên không nói nên lời, nhìn chằm chằm cái túi nhỏ rồi tỏ vẻ mặt thất thần. Dương Trách và Long Thăng im lặng nhìn nhau.
Kỳ Ngôn nhìn bọn họ chán nản, đi tới mở túi ra xem thử. Bánh mì là đồ ăn tiện lợi, bên trong không có gì, căn bản không thể chống đói, thịt hun khói còn là loại hai đồng một lát, nước lọc lại là loại nhỏ, uống một hơi là hết.
Kỳ Ngôn thở dài, đem đồ ăn chia cho mọi người, rồi tự mình xé túi bánh mì ra ăn: "Ăn đi, không ăn là đang tiết kiệm cho bọn chúng, chúng ta nộp nhiều "phí vào cửa" như vậy, phải ăn để lấy lại."
Nghe Kỳ Ngôn nói vậy, Dương Trách và Long Thăng cũng bắt đầu ăn, Khương Đại Thành và Tiểu Thiên tức giận nhưng hai người cũng dần hồi phục tâm trạng một lát, mới cầm lấy bánh mì, hung hăng cắn mạnh một cái.
Sau khi đã ăn xong rồi, còn đem cả cái loại nước lọc uống một hơi là sạch sẽ, bọn họ mới có thể nhịn cục tức trong lòng xuống.
"Vừa rồi khi lãnh cơm, tôi nhìn thấy Tô Xán Xán."
Khương Đại Thành đang nằm trên giường đột nhiên nói.
Những người khác ngạc nhiên, Kỳ Ngôn và Khang Duệ nhìn nhau, đều tự hiểu.
"Cô ta dường như sống khá tốt." Khương Đại Thành bực bội nói: "Đầu năm nay, dựa vào đâu mà mấy người xấu đều sống rất tốt chứ? Còn kiểu người thành thật như chúng ta lại phải sống những ngày khổ cực vất vả?"
"Hừ, ả ta leo lên nhờ đại gia, khẳng định là sống rất tốt." Tiểu Thiên ở một bên mỉa mai: "Người ta cũng coi như có chút nội hàm (*),hại tôi lần đầu tiên nhìn thấy cô ta còn tưởng rằng cô nàng này không câu nệ tiểu tiết, còn có thể cứu chữa."
(*) Là tập hợp tất cả các thuộc tính chung của các đối tượng được phản ánh trong một khái niệm. Toàn thể những tính chất bao gồm trong một khái niệm: Nội hàm của khái niệm "xe" là: phương tiện vận chuyển trên bộ, thường chạy bằng bánh; Nội hàm của khái niệm "ô-tô" là nội hàm của khái niệm "xe" cộng thêm nội hàm: chạy bằng xăng cháy trong động cơ nổ trên bốn bánh hoặc nhiều hơn (X. Ngoại diên).
Kỳ Ngôn sửa soạn lại hành lý, làm ra vẻ vô tình hỏi: "Làm sao biết ả ta đang sống tốt?"
"Chính là quần áo lông chồn, trước kia tôi còn làm huấn luyện viên ở phòng tập thể hình, gặp những quý bà quý cô tới tập luyện, mặc đồ cũng giống như cô ả. Còn nữa, cách nói chuyện cũng giống nhau, rất kiêu ngạo."
"À."
"Ả ta đi về hướng căn cứ trung tâm, chỉ tình cờ đi ngang qua đây, khẳng định so với chúng ta tốt hơn nhiều. May mà không nhìn thấy tôi, nếu nhìn thấy tôi ả sẽ lại quấn lấy, thế là xong đời rồi."
Khương Đại Thành nói chuyện hài hước khiến mọi người cười vang, Kỳ Ngôn cũng cười, ngẩng đầu phát hiện Khang Duệ cũng nhìn cậu cười.
Nụ cười hơi nứt khóe miệng ra một chút, lộ ra hàm răng trắng, thanh tú lại thẹn thùng. [Truyện chỉ có tại Ý vị nhân sinh]
Thấy Kỳ Ngôn nhìn mình, Khang Duệ thoáng sững lại, vội vàng thu hồi nụ cười, chớp mắt, nhìn cậu.
Kỳ Ngôn ôn nhu nói: "Cười nhiều lên đi, cậu cười đẹp lắm."
"Thật sao?"
"Đương nhiên, không tin cậu hỏi mọi người xem?"
"Không, tôi tin. Anh thích xem tôi cười, tôi sẽ cười." Nói xong, Khang Duệ nhoẻn miệng, rồi nhẹ nhàng nở nụ cười.
Dương Trách thu hết một màn "cơm tró" này vào mắt, tràn đầy vui mừng lẫn một tia thê lương quay đầu đi, quay qua thì thấy Long Thăng nhìn mình chằm chằm.
"Nhìn cái gì?"
"Tôi biết, anh muốn Khang Duệ ngày càng hòa nhập vào trong đội ngũ này, nhưng lại thương tâm bản thân mình lại là cẩu độc thân."
"Tôi không phải chó độc thân......" Dương Trách co rút khóe miệng: "Tôi có vợ và con gái."
"Tôi tin anh." Long Thăng gật đầu, nói: "Tôi từng có hôn ước từ trong bụng mẹ, nếu không phải gặp mạt thế, hiện tại tôi có lẽ đã kết hôn, sau đó gây dựng sự nghiệp, sinh con, cuối cùng bước lên đỉnh cao."
Dương Trách: "......" Anh nói những lời này đã đến vài trăm lần rồi!
Tuy điều kiện sinh hoạt kém, nhưng tối nay, mọi người đều ngủ ngon.
Loại giường này so với giường trên xe thì rộng hơn rất nhiều, có thể quay qua quay lại xoay người các kiểu, dùng được mọi loại tư thế ngủ thoải mái.
Nửa đêm, Kỳ Ngôn luôn ngủ không sâu còn bị âm thanh bên mép giường đánh thức, cậu mơ màng mở mắt, phát hiện Khang Duệ đang ngồi ở cạnh mép giường cậu, trong tay cầm cái gì đó.
Kỳ Ngôn lập tức tỉnh ngủ ngồi dậy, nhẹ giọng hỏi: "Sao vậy?"
"Cho anh." Khang Duệ đẩy đồ vật trong tay tới trước mặt Kỳ Ngôn.
Kỳ Ngôn cúi đầu, phát hiện đó là bánh mì và thịt hun khói hôm nay Khang Duệ được chia.
"Sao cậu không ăn?" Kỳ Ngôn ngạc nhiên, vậy mà cậu lại không phát hiện ra Khang Duệ lén lút đem đồ ăn giấu đi.
"Tôi không cần ăn, anh đói." Khang Duệ xé túi bánh mì ra, cầm lên đưa đến bên miệng Kỳ Ngôn: "Ăn."
Đột nhiên, một cảm xúc không thể diễn tả được bằng lời nào đó ở trong lồng ngực vỡ òa, Kỳ Ngôn cảm giác ở mũi có chút chua xót, ngoài mùi bánh mì quanh quẩn ra, còn có thêm một chút mùi vị khác.
Cầm bánh mì lên, hé miệng, cắn một miếng, nước mắt đảo quanh hốc mắt, thật lâu nhưng chưa rơi xuống.
"Lần sau cậu không cần giấu đi, tránh cho mọi người hoài nghi, cậu phải ăn luôn."
"Tôi rất ổn, không cảm thấy đói bụng, vốn dĩ không ăn cũng không sao cả."
"Cậu thật ngốc quá, ngốc đến mức khiến người ta không nỡ rời bỏ cậu."
Nước mắt rốt cuộc rồi cũng chảy dọc theo mặt xuống, Kỳ Ngôn không đưa tay lau, mặc kệ nước mắt chảy tới miệng liền nuốt nước mắt, ăn bánh mì, Kỳ Ngôn cuối cùng cũng nhận thua.
Những màn công lược từ trước đến nay, chỉ có mục tiêu này, mang lại cho bản thân mình chấn động vô hạn.
Ăn xong bánh mì, Kỳ Ngôn đã ngừng khóc nhìn Khang Duệ, khẽ cười nói: "Vừa rồi tôi nói nhiều như vậy, cậu nhớ kỹ không?"
"Ừa." Khang Duệ gật đầu, vươn tay, lau nước mắt trên mặt cậu: "Đừng khóc."
"Tôi sẽ không khóc nếu cậu ăn cái gì đó." Kỳ Ngôn yêu cầu.
Khang Duệ mím môi, rối rắm mở miệng: "Tôi có ăn gì, cũng chỉ lãng phí."
"Nhưng cũng phải ăn." Kỳ Ngôn cứng rắn nói.
Kỳ Ngôn yêu cầu như thế, Khang Duệ gật đầu đồng ý: "Được, nghe lời anh."
[Độ hảo cảm của Khang Duệ đối với Kỳ Ngôn +5, độ hảo cảm hiện tại: 85]
Khang Duệ không có chủ kiến, hắn ỷ lại vào Kỳ Ngôn, cũng như Kỳ Ngôn ỷ lại hắn. Ngay từ đầu đã nói, Khang Duệ đang tìm kiếm một nguyên nhân để có thể sinh tồn, vì cái gì và vì ai để sống.
Sau đó, Khang Duệ chọn Kỳ Ngôn, Kỳ Ngôn cũng chọn hắn.
Cùng Kỳ Ngôn ở bên nhau, câu Khang Duệ nói nhiều nhất chính là "nghe anh".
Cái gì cũng đều nghe anh, anh bảo làm cái gì thì làm cái đó, anh nói đi đâu liền đi đó. Cho nên, đừng bỏ rơi tôi, tôi muốn theo anh cả đời.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.