Chột dạ hết sức, Bạch Thục phát hiện vẻ mặt đối phương vô cảm, hoàn toàn không nghĩ theo hướng kia. Hiện tại thì hay rồi, nếu như bây giờ cậu đột nhiên buông tay, hắn sẽ cảm thấy tâm cậu không thuần, dù sao cũng là thời khắc mấu chốt! Nửa phút trôi qua, mọi chuyện thật xấu hổ. Bạch Thục chợt nhớ tới cha cậu, đáng lẽ vừa rồi ông ta phải bảo vệ cho Thái tử mới đúng, vậy tại sao Thái tử lại phải tự mình chạy trốn? Liên tưởng đến câu nói vừa rồi của Charles, chẳng lẽ... kẻ thật sự muốn ám sát Thái tử vốn không phải thích khách? Mà là...... Cậu bừng tỉnh hỏi: "Tại sao người của cha tôi lại muốn giết ngài? Ngài đến cùng đang tìm cái gì?" Lạc Thần bất ngờ nhìn cậu chằm chằm, không ngờ cậu lại hiểu chuyện như vậy, ánh mắt hắn tối sầm lại, nói: "Thứ ta đang tìm kiếm, hiện tại đang ở nơi này.'' Sau khi nghe xong, Bạch Thục mới nhớ ra nơi này có cả một quân đội cơ giáp khổng lồ, tất cả những cơ giáp được sản xuất ở đây đều là cơ giáp quân sự. Một lãnh thổ tư nhân sẽ không bao giờ cho phép tích trữ nhiều cơ giáp như vậy. Nơi này ở dưới chân núi, bên trên là cả một khu rừng nhiệt đới, nếu không phải tình cờ, sợ là cả đời cũng không tìm thấy. Mà có bao nhiêu cơ giáp liền có bấy nhiêu người điều khiển cơ giáp, nếu là phi pháp, thì dụng ý đằng sau thật sự làm người ta lạnh gáy. Với tư cách là người thừa kế của trang viên Dawson, Bạch Thục trầm giọng hỏi: "Vậy ngài chuẩn bị xử lí cha tôi như thế nào?" Lạc Thần đột nhiên nhẹ nhàng cười đáp: "Hôm nay ta có thể ra ngoài hay không lại là một chuyện khác, phụ thân cậu, dường như không có ý định bỏ qua cho ta." Trong mắt Bạch Thục, lời nói của hắn thật khiêm tốn, nhưng ngữ khí thì lại trái ngược. Chắc chắn hắn vẫn còn một con át chủ bài, bằng không cũng sẽ không dám dẫn ít người như vậy chạy vào đây. Nhân vật chính sao có thể dễ dàng chết như thế? Sợ rằng trong tương lai, hắn vẫn còn mưu kế chưa xuất ra. Nếu trang viên Dawson cùng gặp nạn, cũng sẽ không có lý do gì mà bỏ qua cho một mình cậu. Dù sao, cũng không thể nói hành động này là phản quốc. Trước tình huống như vậy, Bạch Thục cố gắng giữ bình tĩnh, có lẽ cậu vẫn còn mang trong mình chút gen của doanh nhân, biết phấn đấu vì lợi ích tốt nhất cho bản thân vào thời điểm mấu chốt nhất. Bạch Thục mở miệng nói: "Ngài đã cứu tôi một mạng, tôi hiện tại cũng cứu ngài một mạng, trang viên Dawson đối với tôi rất quan trọng, có thể nói là cực kỳ quan trọng, về sau nếu muốn xử lý, thì..... Ngài lưu lại cái tước vị cho tôi được không?" Lạc Thần nghe vậy, đôi mắt đỏ sẫm khẽ nhúc nhích, đột nhiên nói:"Tước vị đối với cậu quan trọng như vậy sao?" Đến lúc này rồi mà vẫn còn muốn lấy? Bạch Thục đáp: "Đúng, bởi vì trừ nó ra, cái gì tôi cũng không có!" Lạc Thần trầm mặc, bình tĩnh nhìn cậu, giống như những gì hắn nghĩ khi bị Gable chất vấn ngày hôm đó, hắn muốn cố gắng hết sức để chứng minh rằng Bạch Thục có chút tình cảm với hắn. Kết quả là hắn vẫn không quan trọng bằng một cái tước vị. Rõ ràng ngày đó cậu còn tặng quần lót tới tận tay hắn, tâm tình hắn thoải mái hơn hai ngày liền. Bạch Thục đâu biết rằng hắn đang suy nghĩ cái gì? Chỉ nghe tiếng bước chân bên ngoài càng ngày càng gần,cùng tiếng mở cửa sập cơ khí để kiểm tra, tâm cậu liền động, chuẩn bị chạy ra gây chú ý với đám người Bạch Quảng Tư. Nói cho cùng lấy thân phận của cậu, chỉ cần ông ngoại cậu còn ở bên cạnh, Bạch Tấn Nam sẽ không dám làm gì cậu. Nhưng vừa chạm vào cửa, người trước mặt lại càng ôm chặt hơn, rồi cúi đầu vùi đầu vào giữa cổ cậu mà mút. "Ngài đang làm gì vậy?" Bạch Thục vô thức thúc cùi chỏ thúc ra phía sau. "Ta hình như động dục.'' "Cái gì?" Bạch Thục nghĩ đến chuyện này, đây tựa hồ là bệnh di truyền của hoàng thất, là di chứng của huyết thống thuần chủng, về phần gây nên hậu quả gì, cậu thật sự không biết, "Vậy làm sao bây giờ? Ngài mang thuốc không?" Lạc Thần muốn nói rằng em là thuốc của ta, nhưng nghĩ đến việc cậu vừa mới từ chối chính mình một lần, liền có chút nóng giận: "Không có thuốc, Ta phải đến phòng giam trong vòng nửa giờ, nếu không sẽ phát điên mất." Bạch Thục vừa nghe xong liền hoảng, không khỏi liên tưởng đến bệnh dại, nếu cắn người thì sẽ thế nào đây, nếu ở gần hắn như vậy, cậu nhất định sẽ là người đầu tiên bị cắn, nếu bị lây nhiễm một lần nữa... Không được, cậu vẫn nên chạy đi. "Vậy ngài chờ tôi đi ra ngoài dẫn bọn họ đi, chờ bọn họ đi rồi, ngài lập tức rời khỏi đây." Lạc Thần vừa thấy cậu muốn đi, tức khắc lại có điểm lắc lư, liền nói: "Lần này chắc là có thể áp chế. Mấy ngày hôm trước ta vừa phát tình một lần, nhưng không nghĩ tới chỉ là tạm thời, ta cũng không biết tại sao lại tái phát......" "Làm sao để áp chế bây giờ? Cần tôi giúp như thế nào?" Bạch Thục thật sự hận não không đủ lớn, nghĩ đến các cách chữa bệnh ngày xưa, nói không chừng nước tiểu đồng tử gì đó có thể hữu dụng... Vậy nước tiểu của cậu có còn được tính là nước tiểu đồng tử không? Lạc Thần đáp: "Chỉ cần pheromone của Omega là đủ." Chỉ cần pheromone của em là đủ. "..." Bạch Thục có chút khó xử xem xét tình hình: "Hiện tại nếu tôi phóng thích pheromone, Alpha bên ngoài ngửi thấy thì làm sao bây giờ?" Cậu kỳ thực có điểm ghét bỏ, không biết hắn đã sử dụng qua bao nhiêu pheromone Omega để ngăn chặn Kỳ mẫn cảm rồi, cảm giác như dùng chung vậy. Lạc Thần có chút không nhịn được nữa, ý thức dần dần mơ hồ như đang chìm trong bùn lầy, nhưng bàn tay vẫn vững vàng ôm lấy cậu Trước đây, trong Kỳ mẫn cảm hắn luôn cảm thấy bất an, bản năng của alpha trong lúc hoảng sợ chính là áp chế nó bằng pheromone ưu thế tuyệt đối của chính mình.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]