"Khụ.. em tỉnh rồi sao tiểu Ảnh." Giang Minh Trực vừa nói vừa đảo mắt quanh phòng để che đi sự ngượng ngùng của mình. Tuy vậy trông y vẫn không tự nhiên được như lúc thường.
"Vâng. Anh về nước từ khi nào vậy?" Giang Vân Ảnh thấy anh trai khó xử thì cũng không muốn bàn sâu hơn về vấn đề kia. Cậu tiện thể lảng sang chuyện khác, coi như giúp Giang Minh Trực tránh đi sự ngượng ngùng hiện tại.
Giang Minh Trực nghe em trai hỏi vậy thầm thở phào một hơi. Cũng may em ấy không có khó chịu với hành động vừa rồi của y.
Nhớ khi trước, có một lần Giang Minh Trực vô tình đụng phải đồ của Giang Vân Ảnh để ở trong phòng. Ngay lúc đó, cậu đã đem đống đồ ấy đi vứt với lý do không muốn ai đụng vào đồ của mình, kể cả người đó có là anh trai đi nữa.
Giờ nghĩ lại, Giang Vân Ảnh cảm thấy tên nguyên chủ này có cái kết như kia là chưa đủ. Đáng lẽ cậu ta phải chịu khổ đau hơn nữa, có như vậy mới xứng với những việc cậu ta đã làm.
Rõ ràng là được cả gia đình yêu thương, ấy vậy mà lại hống hách, ngạo mạn. Đối xử với người nhà còn không bằng đối xử với mấy tên bạn tồi của cậu ta.
Nguyên chủ cũ đối với ba mẹ và anh trai vừa lạnh nhạt vừa xa cách, cảm giác như hai người của hai thế giới khác nhau vậy. Nhưng chỉ cần một người trong nhóm bạn cậu ta bị ốm, cho dù là mười hai giờ đêm cậu ta cũng xông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-nam-phu-doc-ac-online-nuoi-con/3048476/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.