Chương trước
Chương sau
"Anh Giang, anh còn nhớ em không? Em là đàn em học cùng trường đại học với anh nè. Tên em là Ôn Kiệt Lẫm."

"À.." Giang Vân Ảnh nhìn người trước mặt từ nãy đến giờ vẫn luôn ríu rít không ngừng thì có chút hối hận. Biết vậy hồi nãy cậu ngó lơ người ta luôn cho rồi.

"Chào tiền bối Giang." Giang Vân Ảnh còn đang đau đầu vì Ôn Kiệt Lẫm nói quá nhiều thì trước mặt cậu lại xuất hiện một chàng trai nhìn qua cũng rất trẻ. Ngoại hình tuy không quá nổi trội nhưng cậu ta lại có nụ cười rất ấm áp. Thái độ trước ống kính cũng khá tốt. Nghe nói là một người mới được săn đón nhất hiện nay.

"Chào cậu." Giang Vân Ảnh lăn lộn trong cái vòng tròn giải trí này bao nhiêu năm chả lẽ cậu còn không nhận ra người trước mặt là đang diễn. Cũng vì vậy nên thái độ của cậu đối với người ta chỉ là trả lời cho có lệ rồi thôi. Còn nếu là nguyên chủ, khẳng định cậu ta đã sớm nổi điên lên rồi. Đến lúc đó mục đích của tên kia lại đạt được một cách quá dễ dàng.

"Vâng." Thích Vinh thấy Giang Vân Ảnh không có vẻ gì là nổi nóng, cậu ta có chút khó chịu trong lòng. Rõ ràng thiên hạ vẫn luôn đồn người này là tính tình khó chiều, dễ nổi giận cơ mà. Sao hôm nay lại bình tĩnh đến như vậy chứ?

Ngược lại, cậu ta đường đường là một người mới đang hot lại tự đi hạ thấp mình xuống gọi một tên không ra gì như Giang Vân Ảnh là tiền bối. Nghe sao cũng bị người khác chê cười..

Cạch!

Thích Vinh còn đang tính kiếm cách chọc giận Giang Vân Ảnh để cậu "lộ bản chất thật" thì tiếng mở cửa phòng đã thu hút sự chú ý của tất cả mọi người, chính vì vậy nên lời cậu ta nói ra đã chả còn ai quan tâm nữa.

Thích Vinh lúc này tức giận đến nỗi phải siết chặt hai bàn tay lại khiến cho móng tay cứa vào da thịt đến chảy máu nhưng cậu ta cũng không mấy để ý. Ánh mắt của cậu ta từ nãy đến giờ vẫn luôn nhìn chăm chăm vào cửa phòng, xem xem là ai to gan phá hỏng chuyện tốt của cậu ta.

.

"Chào anh Lục, chào chị Lâm."

Mọi người trong phòng thi nhau vây quanh Lục Minh và Lâm Sơ Tuyết để chào hỏi. Có thể nói là thái độ của họ khác hoàn toàn so với lúc Giang Vân Ảnh bước vào.

Ai ai cũng tươi cười, niềm nở để mong có thể lấy lòng được hai người kia. Đối với họ, đoàn làm phim lần này có đi lên được hay không tất cả là nhờ vào Lục Minh và Lâm Sơ Tuyết.



Chỉ có duy nhất Giang Vân Ảnh, đối với cậu càng tránh xa được hai người kia càng tốt. Vậy nên từ đầu đến cuối cậu vẫn luôn ngồi trong một góc nhỏ, không hề có ý định tiến đến chào nam nữ chính.

Trái lại, Lục Minh không hiểu vì sao thỉnh thoảng lại để mắt đến một góc nhỏ trong phòng. Ánh mắt hắn lúc đó không tự chủ được mà ôn nhu đi vài phần và điều này đã làm cho Lâm Sơ Tuyết ở bên cạnh hắn tỏ vẻ khó chịu. Cuối cùng cô ta không nhịn nổi nữa mà đành lên tiếng, nói với giọng đủ để cho hai người nghe thấy:

"Minh ca, anh làm gì mà cứ nhìn về phía đó mãi vậy? Ở đó có gì sao."

"Không có gì, em nghĩ nhiều rồi. Đây là bữa tiệc của đoàn phim đó, em chú ý một chút đi, kẻo mọi người lại bàn tán." Lục Minh thu hồi lại tầm mắt, hắn còn đứng cách Lâm Sơ Tuyết vài ba bước, thái độ rõ là lạnh nhạt hơn ban nãy mấy phần.

Chính điều này đã làm cho Lâm Sơ Tuyết càng thêm tức giận, cô ta nhìn Giang Vân Ảnh với ánh mắt như muốn xé xác cậu ra làm trăm mảnh vậy. Tuy thế, bên ngoài cô ta vẫn tươi cười đáp lại lời Lục Minh: "Vâng, ban nãy là do em sơ ý quá. Vẫn là anh chu đáo hơn."

"Ừm." Lục Minh trả lời cho có lệ. Không hiểu vì sao nhìn Lâm Sơ Tuyết như vậy hắn cứ có cảm giác giả tạo, đột nhiên không muốn thân mật với cô ta như trước nữa.

.

Bữa tiệc vẫn tiếp tục, mọi người cũng bắt đầu uống quá chén, ai ai cũng không còn đủ tỉnh táo. Chỉ có duy nhất Giang Vân Ảnh là còn bình thường. Có lẽ là do từ đầu đến cuối buổi cậu chỉ uống nước lọc nên vậy.

Thật ra, Giang Vân Ảnh không uống rượu một phần do kiếp trước cậu đã uống quá nhiều nên kiếp này sinh ra ám ảnh với cồn. Hơn nữa, hôm nọ cậu đi khám tổng quát một lần phát hiện ra thân thể nguyên chủ này còn mắc khá nhiều bệnh. Từ việc cậu ta bị đau dạ dày cho đến thoái hóa đốt sống cổ rồi còn dị ứng với khá nhiều món..

Mà tất cả những bệnh này cậu ra đã mắc khá lâu, có thể đoán ra một số là do điều kiện sống của cậu ta trước kia kham khổ, còn vì sao cậu ta là nhị thiếu gia Giang gia mà lại sống khó khăn thì Giang Vân Ảnh vẫn chưa có thời gian để tìm hiểu.

"Tiền bối Giang, anh có thể đưa Ôn Kiệt Lẫm về nhà được không? Em nghe nói nhà cậu ấy và nhà anh cùng một khu chung cư." Thích Vinh vẫn không chịu buông tha cho Giang Vân Ảnh ngay cả khi hết buổi tiệc. Và bây giờ thì cậu ta đang muốn Giang Vân Ảnh bị chụp lại ảnh "hẹn hò".

Nhưng lời cậu ta vừa nói xong, Giang Vân Ảnh còn chưa đáp lại thì từ phía xa đã truyền đến một giọng nói của người còn tỉnh táo thứ hai trong phòng: "Để tôi đưa Ôn Kiệt Lẫm về cho."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.