Sáng hôm sau, đã là sáu giờ sáng nhưng mặt trời vẫn chưa hề muốn "rời giường" của mình. Bầu trời buổi sáng của tháng mười một chưa bao giờ âm u đến thế.
Giang Vân Ảnh ngồi trong phòng khách, một lần nữa bị tiểu Miêu cưỡng ép bôi thuốc.
"Vết thương của cậu xem chừng đã ổn hơn rồi. Nhớ đừng để dính nước và đụng vào đâu. Nếu không thì cho dù tôi có bôi thuốc cả ngàn lần cậu cũng không khỏi nổi đâu."
Tiểu Miêu lại vừa bôi thuốc vừa càm ràm không ngớt. Nói thật đến tận bây giờ nó vẫn hoài nghi là kiếp trước kí chủ nhà nó sống sót kiểu gì khi mà không bao giờ quan tâm đến bản thân như vậy?
Hàng ngày lao tâm khổ tứ làm việc, ấy thế mà đến lúc ốm đau lại mặc kệ. Tiểu Miêu thầm cảm thán thân thể cũ của Giang Vân Ảnh vậy mà chết do bị ám sát chứ không phải do bệnh.
"Được rồi. Ngươi mau về không gian hệ thống đi, ta muốn yên tĩnh một lát."
Giang Vân Ảnh không phải là thật sự muốn 'đuổi' tiểu Miêu đi. Chỉ có điều cậu biết từ qua đến giờ nó vẫn luôn lo lắng cho sức khỏe của cậu. Tốt nhất vẫn nên để nó về không gian hệ thống. Nếu không Giang Vân Ảnh sợ tiểu Miêu sẽ lại lo lắng cho mình hơn nữa.
"Xùy, cậu đúng là vô tình. Dùng xong liền đứng dậy phủi mông bỏ đi. Tôi giúp cậu nhiều như vậy mà không nhận nổi một câu cảm ơn đã bị đuổi thẳng về nhà rồi." Tiểu Miêu bĩu môi tỏ vẻ không hài
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-nam-phu-doc-ac-online-nuoi-con/3048428/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.