Chương trước
Chương sau
Bầu không khí lúc này có chút ngột ngạt, Diệp Chu cứ hướng mắt ra ngoài hang động. Hắn vẫn không chấp nhận nổi việc bản thân nhìn một tên con trai đến mức chảy nước miếng. Cũng thật là mất mặt mà.

"Da mặt mỏng như vậy? Mới đó mà đã ngại rồi?" Trái lại với Diệp Chu ngượng ngùng, Phùng Miên dường như chả để ý đến hành động thô lỗ của hắn khi nãy. Gã vẫn điềm nhiên mà nói chuyện với Diệp Chu như bình thường.

"Ai thèm ngại cơ chứ? Cậu nói linh tinh gì vậy?" Diệp Chu trước giờ chưa từng bị khi dễ như vậy bao giờ, hắn có chút tức giận mà đáp lại lời của Phùng Miên. Bất quá qua đôi mắt của Phùng Miên thì cái trừng mắt của hắn cũng chỉ như đang làm nũng.

"Ồ? Không ngại thật sao?" Phùng Miên không hề biết thức thời, gã quyết định trêu đùa Diệp Chu đến cuối cùng.

Gã từ từ tiến gần đến phía Diệp Chu, dọa hắn một phen sợ hãi phải lùi người ra sau. Cả khuôn mặt đều là nét kinh hoàng.

"Ngươi.. ngươi tránh xa ta ra!"

Phùng Miên nhìn dáng vẻ sợ sệt của Diệp Chu, không nhịn được mà bật cười thành tiếng. Trông rất dễ bắt nạt.

"Sợ ta làm gì ngươi à? Dù gì thì cũng là con trai với con trai."

Diệp Chu: Hắn nói quá đúng, phản bác sao giờ?

Diệp Chu không thể phản bác lại, cuối cùng hắn quyết định im lặng. Thái độ kháng cự viết rõ trên khuôn mặt.

"Không đùa ngươi nữa. Ban nãy.. xin lỗi."

"Hở?"

Diệp Chu đang mơ màng, đột nhiên nghe thấy câu xin lỗi của Phùng Miên. Trong một giây ngắn ngủi, hắn còn nghĩ bản thân đã nghe nhầm.



"Bỏ đi. Nếu ngươi không nghe thấy thì thôi vậy. Bây giờ ngươi có thể về rồi. Bọn áo đen kia chức đã bỏ về tông môn từ sớm rồi "

??

Diệp Chu vẽ một dấu chấm hỏi to đùng trên đầu. Hắn không hiểu người này đang nói gì và có lẽ hắn cũng không muốn hiểu.

Tại sao trên nhân thế lại còn có người vô trách nhiệm như gã hả?

Một hai kéo Diệp Chu hắn đến đây cho bằng được. Đến lúc kéo đến rồi, không nói không rằng, đến cái tên còn không giới thiệu đã đuổi hắn đi. Đùa nhau à?

Nếu không phải Diệp Chu biết mình biết ta, biết bản thân không đấu lại gã. Thì có lẽ hắn đã cho tên này một trận nhớ đời từ sớm rồi.

"Không chịu đi? Vậy thì cứ ở đây. Ta không cấm."

Diệp Chu một bên siết chặt tay muốn đấm Phùng Miên, một bên lại tươi cười đáp lời hắn: "Đi. Tất nhiên là ta đi. Nhưng ngươi phải giải thích cho ta vì sao lại kéo ta đến đây?"

Phùng Miên: "Không kéo ngươi đến đây để ngươi bị đám người ban nãy thủ tiêu à? Ngươi nên thấy biết ơn ta thì đúng hơn."

"Ta và bọn chúng không quen biết." Ý chỉ là gã đã hiểu lầm, Diệp Chu hắn vốn không bị ám sát.

"Nhưng bọn chúng biết ta." Phùng Miên nhạt miệng trả lời, nói chuyện với người này cũng thật nhạt nhẽo.

?



"Ngươi xuất hiện gần chỗ ta, bọn chúng sẽ không khách khí mà xử cả ngươi." Phùng Miên nói, sau đó hắn dừng lại một chút. Câu sau cố ý kéo dài hơn câu trước: "Diệt cỏ là phải diệt tận gốc!"

Diệp Chu: "..."

Này là đang trách hắn xuất hiện ở nơi đó không đúng lúc hay trách gã kia liên lụy đến mình đây?

"Không nói chuyện với ngươi nữa. Lần này coi như ta xui xẻo đi. Lần sau thì đừng hòng đơn giản như vậy, ngươi phải bồi thường cho ta."

Diệp Chu nói xong, hắn quay người bỏ đi. Ngày gì mà đen đủi hết mức, đã không bắt được coi nương kia thì thôi đi, còn đụng phải thứ gì đâu.

"Thứ gì đâu" trong lời Diệp Chu chính là Phùng Miên, gã nhìn bóng dáng người ta đã đi khuất. Lúc này mới bắt đầu bật cười. Đột nhiên thấy cậu ta có chút thú vị.

"Cắt!" Trương Nam hô dừng, lúc này Giang Vân Ảnh mới thoát khỏi cảm xúc nhân vật.

Không thể phủ nhận việc ban nãy cậu suýt chút nữa đã nhũn chân ra ngay đó. Chỉ đơn thuần là diễn nhưng tên chết tiệt Lục Minh không biết ăn phải thứ gì, hắn cư nhiên lại sáp lại gần cậu như vậy. Đã thế còn không biết điều mà tỏa ra pheromone nữa chứ! Đúng là đồ **** ***** thượng não. Trai gái gì cũng muốn dụ dỗ. Có bạn gái rồi vẫn không chịu an phận! Hừ!

Giang Vân Ảnh vừa ngồi ở chỗ gốc cây nghỉ ngơi, vừa không nhịn được mà "khẩu nghiệp" đôi ba câu. Nói xong cậu còn phải tịnh tâm một hồi để cho chúa không phạt mình. Nhưng kể ra thì dù sao đi nữa cậu vẫn không ưa nổi nam chính.

Dẫu biết kiếp trước 'Giang Vân Ảnh' bị Lục Minh 'hành' như vậy là do cậu ta tự làm tự chịu. Nhưng Giang Vân Ảnh vẫn không khỏi sinh ra định kiến với hắn.

Dù sao bây giờ cậu cũng đã xuyên vào cơ thể này, nguyên chủ cũ dù tệ ra sao thì cậu ta cũng có ơn với cậu. Cậu ta cho cậu một thân xác để sống tiếp. Mà đối với việc người khác đã từng hãm hại ân nhân của mình, Giang Vân Ảnh bày tỏ đó là kẻ thù không đội trời chung của cậu.

Nếu không phải cậu đang làm nhiệm vụ, còn lâu mới chấp nhận xuất hiện trước mặt cái tên đáng ghét Lục Minh kia.

Còn cả việc pheromone của hắn nữa, Giang Vân Ảnh vẫn chưa thể giải thích được vì sao mình lại mẫn cảm khi hắn tỏa tin tức tố ra như vậy..
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.