Võ Tự Minh nắm lấy bàn tay của Phạm Đình Vỹ, nâng tay anh áp lên gò má mình, bàn tay của anh mát lạnh làm tim hắn loạn đập không theo quy luật.
“Tại sao anh còn chưa tỉnh? Anh nói sẽ chăm sóc cho em mà, anh nằm ở đây thì làm sao chăm sóc cho em đây?”
Trong phòng chỉ có hắn và anh, những người khác không vào cùng, sau khi mẹ Võ đưa hắn vào trong cũng lặng lẽ đi ra ngoài cửa chờ, biết ý mà giữ cho hắn không gian ở riêng với anh.
Võ Tự Minh nói rất khẽ, như là thủ thỉ bên tai, âm lượng vừa đủ để người bên cạnh nghe rồi trả lời. Nhưng tiết là không có ai trả lời hắn cả, người nằm trên giường vẫn nhắm nghiền hai mắt. Hắn nhớ đôi mắt dịu dàng khi anh nhìn hắn, nhớ ánh mắt mang tính xâm lược mãnh liệt, kể cả ánh mắt không có cảm xúc của anh cũng làm hắn nhớ mong. Hắn chỉ có một nguyện vọng duy nhất, xin anh hãy mau chóng tỉnh lại, mở mắt ra nhìn hắn.
Tay phải của hắn chạm lên gương mặt không mấy huyết sắc của anh, bụng ngón tay cẩn thận xoa nhẹ sườn mặt của anh, vuốt ve đuôi mắt sắc bén ấy.
“Đình Vỹ…” Không nghe được câu trả lời, hắn kiên trì gọi đến khi có hồi đáp mới thôi.
Bỗng nhiên, bàn tay đang áp trên má bỗng có cảm giác, hắn vội vàng nhìn lại, chắc chắn nhìn thấy ngón tay anh hơi cử động. Theo phản xạ hắn nhìn về mắt anh, phát hiện mi mắt anh giật giật hơi hé mở, dần dần nâng lên.
Hệ thống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-nam-phu-chi-lam-nguoi-qua-duong/975507/chuong-58.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.