Phòng làm việc của Phạm Đình Vỹ rất rộng nhờ có cửa sổ sát đất bằng kính có thể nhìn thấy quang cảnh bên ngoài tạo cảm giác thoáng đãng, ánh sáng Mặt Trời xuyên qua cửa kính làm cho không gian làm việc thêm sáng một cách tự nhiên. Bàn làm việc của anh đặt gần cửa sổ sát đất, không gian rộng tạo cảm giác thoải mái, khi làm việc sẽ quay lưng về phía cửa sổ, những lúc mệt mỏi chỉ cần xoay ghế là có thể ngắm cảnh vật bên ngoài để thư giãn đầu óc. Góc tường đặt kệ gỗ chữ L, bên trên không chỉ có văn kiện, sách, còn có một vài vật trang trí khác như bình hoa, mô hình. Cạnh cửa ra vào đặt một bàn trà, có việc có thể trao đổi với quản lý của các bộ phận ở đây. Phía bên tay trái có một cánh cửa dẫn đến phòng nghỉ. Trong phòng còn có vài cây xanh làm cho không gian xanh mát, dễ chịu.
Võ Tự Minh đứng trước kệ gỗ nhìn một lượt, nửa đùa nửa thật hỏi: “Không có hồ sơ bí mật gì chứ? Anh không sợ bị em đánh cấp sao?”
Từ phía sau, Phạm Đình Vỹ vươn tay lấy một quyển sách để ở ngăn trên cao đưa cho hắn, nói: “Nếu em muốn xem, anh lấy cho em xem.”
“Tin tưởng em đến vậy sao?” Võ Tự Minh nhận lấy quyển sách, buồn cười hỏi lại.
“Ừ.”
Một chữ rất đơn giản, nhưng mang theo ý nghĩ khẳng định.
Chỉ cần Võ Tự Minh muốn, anh sẽ đáp ứng, mấy cái kế hoạch bí mật gì đó có đáng là gì, chỉ cần hắn ở cạnh anh thì những thứ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-nam-phu-chi-lam-nguoi-qua-duong/975501/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.