Trong mắt Võ Tự Minh hiện lên ý cười, đuôi mắt hơi cong lên, khóe môi cũng dần nâng lên độ cong rõ ràng. Đó là một nụ cười tươi, không rực rỡ như ánh mặt trời nhưng lấp lánh như ánh sao buổi đêm, tỏ sáng như pháo hoa ngày hội.
Âm điệu của hắn rất nhẹ nhàng thoải mái, có lẽ trong lòng đã biết trước đáp án nên bên trong lời nói không xen lẫn sự hồi hộp hay lo sợ sẽ thất vọng.
Đã biết trước tấm lòng của đối phương, Võ Tự Minh hỏi cũng chỉ muốn có một lời chính thức xác định, đánh dấu cho sự kiện quan trọng này. Từ hôm nay, hai người đã bước vào một mối quan hệ khắng khích hơn, gần gũi hơn, có trách nhiệm hơn.
Mỗi thứ đều là trải nghiệm mới mẻ đối với hắn.
Vừa dứt lời, phản ứng đầu tiên của Phạm Đình Vỹ là bất ngờ, anh có chút không tin vào đôi tai mình. Nhưng nhìn đến dáng vẻ ôn nhu như nước của hắn thì anh đã chắc chắn, anh không giấu được nụ cười ấm áp, rất nhẹ nhưng lại chứa đựng vô vàn hạnh phúc.
Người có tình tất nên duyên giai lão, trong lòng hai người có đối phương phải thẳng thắng thừa nhận mới biết được tâm ý của nhau. Thời gian không chờ một ai, muộn rồi chính là đã muộn rồi, qua rồi chính là đã qua rồi.
Bỏ lỡ chuyến xe này, một số người bảo rằng không sao cả, đi chuyến khác cũng đến được nơi muốn đến thôi. Nó không sai, nhưng sâu xa hơn mà nói thì bạn đã bỡ lỡ rất nhiều điều. Nhiều người cho rằng, nếu thật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-nam-phu-chi-lam-nguoi-qua-duong/975494/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.