“Nếu hai bên đã lưỡng tình tương duyệt thì không phải nên như lời cậu nói ‘vốn dĩ có thể sớm một chút ở bên nhau, sao phải cứ dây dưa như vậy’, không phải sao?”
Widen dùng chính lời nói của Võ Tự Minh làm luận cứ để lập luận, chỉ cần điều này thôi đã tạo ra lực sát thương mạnh cho hắn.
Võ Tự Minh kinh ngạc, thừ người nửa ngày trời mới hiểu được. Không có gì hoàn hảo hơn việc lấy quan điểm của người đó để phản biện lại chính họ, bởi vì ngay trong suy nghĩ và hành động của họ đã có sự bất đồng thì sao có thể minh bạch được vấn đề. Hắn cũng phạm sai lầm như vậy, rõ ràng rất minh bạch nhưng lại không minh bạch.
Hắn có thể minh bạch câu chuyện của người khác, thấu hiểu được hoàn cảnh của từng người, có thể đặt mình vào hoàn cảnh của người khác để suy nghĩ. Đứng ở góc nhìn của người thứ ba thì hắn làm rất tốt, rất thông minh. Nhưng hắn lại không minh bạch được chuyện của chính mình, trong câu chuyện của hắn thì hắn lại biến thành kẻ ngây ngô không hiểu gì, hành động theo cách tự phủ nhận.
Vẫn là câu nói đó, người ngoài cuộc sáng suốt hơn người trong cuộc.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, Võ Tự Minh giống với những người khác sao? Không giống. Bản thân hắn không giống, đoạn tình cảm trái ngang này càng không thể giống.
Võ Tự Minh không nói không đồng nghĩa với việc hắn không nghĩ đến. Hắn không để ý không thật sự là hắn không có vướng mắt. Cũng chỉ là một người bình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-nam-phu-chi-lam-nguoi-qua-duong/975492/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.