Khi nhìn thấy Võ Tự Đức bị vây, tim Đỗ Tuấn Kiệt như hụt mất một nhịp. Hắn sợ hãi, sợ sau khi cướp tài sản, bọn chúng có thể không dừng lại mà đe dọa đến tính mạng của cậu, hoặc là làm cái gì khác. Chuyện này hắn tuyệt đối không muốn xảy ra thêm một lần nào nữa.
Võ Tự Minh nhìn nét mặt của Đỗ Tuấn Kiệt, nhìn ra được chút gì đó biến hóa. Hắn không muốn truy vấn ai có lỗi, nó không cần thiết trong lúc này. Vì thế hắn nói: “Hai người không bị thương nghiêm trọng là tốt rồi. Có muốn vào nhà một chút không?”
“Không cần đâu,” Đỗ Tuấn Kiệt từ chối: “Tôi muốn về nghỉ ngơi, không làm phiền mọi người. Tự Đức chắc cũng mệt rồi, đi nghỉ ngơi sớm đi.”
“Ừm, vậy anh về cẩn thận.” Võ Tự Đức cũng muốn Đỗ Tuấn Kiệt ở lại một chút, nhưng anh đã từ chối cậu cũng không muốn ép, đành lưu luyến nói tạm biệt với người trong lòng.
Nhìn chiếc xe lặng lẽ rời đi, Võ Tự Minh vỗ bả vai em trai: “Được rồi, không cần nhìn nữa, mau vào nhà thôi.”
Trước khi vào, Võ Tự Minh bảo em trai không cần kể chuyện xảy ra với mẹ, nói ra chỉ làm cho mẹ lo lắng thêm thôi. Võ Tự Đức cũng có suy nghĩ này, hai người phối hợp không đề cập đến.
Lúc đi ngang qua mẹ Võ, Võ Tự Minh thu hút sự chú ý của bà để Võ Tự Đức an toàn về phòng, mẹ Võ không chút nghi ngờ gì.
Đến lúc Võ Tự Đức quay lại, quần áo trên người cậu đã thay thành đồ ngủ rộng rãi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-nam-phu-chi-lam-nguoi-qua-duong/975482/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.